MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 315

Hai câu nói vang lên cùng lúc, đều không phải câu hỏi.

- Lục mỗ đến huyện nha của vùng này một chuyến.

- Cầm theo lệnh phù điều binh ư?

Lục Tử Kỳ nhướng mày:

- Đúng vậy.

Nguyên hạo cười:

- Muốn dựa vào sức mình trả nợ máu sao?

- Không phải chỉ có mình Lục mỗ.

- Dựa vào những người già yếu bệnh tật sao?

- Chỉ cần là con dân của đại Tống thì đều có trách nhiệm bảo vệ bách

tính biên cương. Dẫu chỉ còn một hơi thở, cũng quyết không lui nửa bước.

- Chỉ tiếc, không phải ai cũng nghĩ như Lục huynh. Con dân Đại Tống

đa số chỉ là kiếp ruồi nhặng, ăn uống kham khổ, sống ngày nào hay ngày
đó. Thậm chí quan phụ mẫu một vùng cũng chỉ mong chuyện lớn hóa
chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, điều quan trọng nhất là giữ được chiếc
mũ ô sa trên đầu. Rõ ràng chỉ là tiểu đội ba trăm người mà lại báo lên trên
thành một nghìn kỵ binh. Rành rành một đám rùa rụt đầu trong thành,
giương mắt nhìn bách tính bị tàn sát mà bảo rằng dũng cảm chiến đấu
không tiếc máu xương với kẻ địch để bảo vệ quốc thổ. Chưa biết chừng,
còn được khen ngợi, ban thưởng. Cho dù bách tính cả thôn có đến Diêm
Vương điện cũng chẳng thể kêu oan. Ai bảo họ có quan phụ mẫu như vậy,
ai bảo họ làm con dân của Đại Tống.

Nói đến câu cuối cùng, Nguyên Hạo cười mà như không, giọng có

phần mỉa mai như thể trong lòng chỉ có sự phẫn nộ mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.