MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 343

Ba trăm người đó nguyện theo chàng mạo hiểm chinh chiến. Thân

hình gầy gò, làn da vàng vọt, y bạc giáp nát, dến cả vũ khí cũng rỉ sét. Một
đội ngũ trông có vẻ chẳng có sức chiến đấu lại đi đấu với kỵ binh tinh nhuệ
của người Liêu thì đúng là chỉ có đường chết.

Tuy vậy, họ vẫn dám đứng lên. Họ không sợ chết, họ chỉ sợ nhục.

Nhục vì thân là quân nhân mà không thể bảo vệ quốc thổ để bách tính phải
chịu ấm ức. Sợ bản thân mình chẳng có chút giá trị, chỉ là quân cờ vô nghĩa
để đám quan trên vứt bỏ hay đem là làm vật hy sinh bất cứ lúc nào... Thấy
quân xâm lược tàn phá, họ hận không thể liều mạng chiến đấu. Nếu chết thì
phải chết có ích.

Thế nhưng lúc đó, ngoài rụt đầu rụt cổ giương mắt nhìn phụ lão hương

thân bị tàn sát ra, họ không thể làm gì. Vì binh tướng đều là những kẻ gan
chuột.

Hai ngày hai đêm hành quân không nghỉ, binh đoàn của chàng đã tìm

thấy doanh trại của người Liêu đóng sau sơn cốc. Họ ;ặng lẽ mai phục cả
sơn cốc suốt ba ngày ba đêm. Thời gian đó chỉ có thể dựa vào nước băng và
lương khô mà sống. Mười bảy người chết vì lạnh, hai mươi chìn người tàn
phế vì giá buốt.

Đợi khi tuyết tan, người Liêu ra khỏi cốc, nhân lúc chuingx không

phòng bị quân Tống dùng đá lớn chuẩn bị từ trước cắt đứt đường rút lui, lấy
đã nhỏ đánh tan đội hình, rồi lại dùng tiếng tù và làm loại ngựa chiến, cuối
cùng là đánh giáp lá cà.

Một trận ác chiến, quân địch đại bại. Quân Tống chết một trăm mười

ba người, tàn phế sáu mươi tám người, còn lại bảy mươi ba người thì ai
cũng bị thương.

Nếu không bị khấu trừ lương thảo, nếu vũ khí không cũ kỹ như thế,

nếu thường ngày có thể luyện tập, nếu... thì đã không thương vong nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.