MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 345

-Thiếp không có người thân.

-Nàng không coi ta và Lăng Nhi là người thân sao?

Ngồi xuống, Tống Tiểu Hoa buồn bã nói:

-Là chàng luôn xếp thiếp ra bên ngoài.

Ánh mắt ngưng lại, Lục Tử Kỳ khẽ thở dài: -Lục gia và Tiết gia là

bằng hữu, ta và Đồng Nhi... cũng chính là mẫu thân của Lăng Nhi, là thanh
mai trúc mã lớn lên bên nhau. Năm nàng ấy mười bảy tuổi thì gả cho ta.
Sau khi thành thâ, phu thê chúng ta tiến lui đồng thuận, vô cùng hòa hợp.
Sức khỏe Đồng Nhi không tốt nhưng tính lại cứng rắn, có ấm ức gì đều giữ
lại trong lòng, không hề để lộ trước mặt ta. Năm đó ta còn trẻ, lòng luôn
mong gây dựng nghiệp lớn, thường kết giao bằng hữu, bàn thế sự. Sau khi
nêu danh bảng vàng, vào triều làm quan, Hoàng thương nghe nói tới lý luận
của ta, liền có ý để ta cải cách một số hạn chế trong việc triều chính. Ta chỉ
biết dựa vào nhiệt huyết báo hoàng ân mà dốc sức, không hay rằng đã có
những kẻ chẳng bằng lòng. Phụ thân và huynh trưởng nhiều lần nhắc nhở,
ta chỉ nghĩ họ bảo thủ nhu nhượn, và cứ tự theo ý mình. Sau đó, cuối cùng
ta bị kẻ xấu hãm hại, bị tống vào đại lao. Lúc đó Đồng Nhi đã mang thai...

Dường như lại bị nhiễm khí lạnh, Lục Tử Kỳ khẽ ho rồi mới nói tiếp:

-Mỗi lần nàng ấy đến thăm ta, đều cười nói mọi chuyện ở nhà đều tốt,

ai cũng đối tốt với nàng ấy,thai nhi trong bụng cũng khỏe, mọi thứ đều tốt...
Ta cugnx hoàn toàn tin, chỉ mong cùng phụ thân và huynh trưởng lật lại án
oan, chỉ mong sớm được ra ngoài ở bên nàng ấy,đợi con của chúng ta chào
đời... Mấy tháng sau, cuối cùng vụ án đã được giải quyết, ngày Hoàng
thượng hạ chỉ miễn tất cả tội danh cho ta, con chồn trắng mà Đồng Nhi
nuôi bỗng lao vào ngục...

Tống Tiểu Hoa vẫn luôn im lặng lắng nghe, lúc này khẽ “á” một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.