MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 587

vô dụng khiến đệ phải ôm hận mà đi. Đông Thanh! Có câu này ta muốn nói
với đệ lâu rồi. Vi huynh có lỗi với đệ, có lỗi với lời dặn của mẹ trước lúc
lâm chung.

- Chuyện đã qua lâu rồi huynh còn nhắc đến làm gì? Hồi đó, là đệ lỗ

mãng nên mới gặp đại họa, liên lụy Đồng Nhi, có liên quan gì đến đại ca
chứ? Nỗi khổ tâm của đại ca, nỗi khó khăn của đại ca, đệ đều hiểu hết. Hơn
nữa, huynh đệ ruột thịt nói gì đến chuyện ai có lỗi với ai?

Lục Tử Hằng khẽ lắc đầu:

- Câu này nói ra với đệ đã là muộn bốn năm, vì trước đây có nói ra

cũng vô ích.

Một ngọn lửa bùng lên, mắt Lục Tử Kỳ như được điểm sáng:

- Đại ca! Là ý gì?

Cũng đôi mắt đen bóng đó nhưng như vực sâu không đáy:

- Đông Thanh! Lục gia ta đời đời trung lương, bất luận có đấu đá

ngầm hay minh bạch với đồng liêu thế nào, bất kể có chiến đấu sinh tử với
kẻ địch ra sao, có một điều tuyệt đối không thể vi phạm, đó chính là –
không được làm bất cứ điều gì tổn hại đến đất nước, mang nhục cho đất
nước. Nếu dám vi phạm, dù kẻ đó là ai trong số con cháu Lục giam cũng
đều có thể giết.

Những từ cuối cùng nặng nề, mạch lạc.

Lục Tử Kỳ bưng tách trà, các ngón tay trắng bệch, môi mím chặt,

khóe miệng cong xuống. Mãi sau, mới nghẹn lời:

- Đại ca! Huynh biết cả rồi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.