MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 645

Trên người, trên mặt, trên tay, thậm chí cả mồm Lục Việt đều dính đầy

mực, rõ nhất là lúc cười lộ ra mấy cái răng sữa đen sì.

Như hiểu rõ Tống Tiểu Hoa mỗi lần thấy nó cười là mọi tức giận sẽ

tan biến nên cậu nhóc khoa tay múa chân, mặt mũi tươi cười như thể cú ngã
vừa nãy không những không đau mà còn rất khoái.

Từ lúc tròn một tuổi đến giờ, Lục Việt hầu như không khóc. Lúc nào

cũng híp mắt cười, dù cho là bị mắng hay bị đánh, dù cho bị ốm hay bị va
đập, cùng lắm nó chỉ nhăn mặt một chút mà thôi, trong nháy mắt lại vui
như lúc ban đầu.

Tống Tiểu Hoa vốn nghĩ mình đã là người vô lo vô nghĩ suốt ngày hi

hi ha ha rồi, không ngờ con trai mình sinh ra còn hơn thế gấp trăm lần. Thật
đúng là hậu sinh khả úy, thế hệ sau đè bẹp thế hệ trước...

-Mẹ, không thấy đệ đệ đâu cả!

Lục Lăng thở không ra hơi chạy đến, sau đó vuốt ngực thở hổn hển:

-Con cứ tưởng đệ đệ lại trốn đâu mất rồi, đang định gọi Vô Khuyết từ

chỗ gia gia về.

Từ lúc Lục Việt biết bò gần như không có lúc nào ngồi yên. Chỉ cần

người trông nó lơ là một tí là nó liền chơi trò “bốc hơi” ngay. Dưới gầm
giường, dưới bàn, phía sau tủ, phía sau bình phong, chỗ nào khó tìm thì chỗ
đó nó chui vào. Về sau dần dần bò ra ngoài nhà, ra sân, bụi cỏ, bụi hoa, gốc
cây, thậm chí có lần còn trèo cả vào chum rỗng đựng tương, không ai hiểu
vì sao nó có thể trèo vào trong đó. Đợi đến lúc biết chạy tung tăng khắp nơi
thì càng kinh khủng hơn, phạm vi rộng ra cả trang viên. Thế là gần như
ngày nào Lục phủ cũng náo loạn diễn màn kịch tìm người.

May mà có cái mũi của Tống Vô Khuyết, nếu không chắc chắn Tống

Tiểu Hoa sẽ phải tìm một cái xích dài một mét để cột cậu nhóc nghịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.