MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 672

Nguyên Hạo gật đầu tán thưởng:

-Đúng là trò giỏi hơn thầy rồi! Nhưng lần này thì trò càng giỏi, mà

thầy thì không được như thế.

-...Làm người phải độ lượng, lương thiện chứ...

Mí mắt Nguyên Hạo cong lại, ra vẻ thản nhiên hỏi:

-Sách ta tặng, nàng còn giữ chứ?

-Đúng vậy, nó là quyển sách hay! Nhờ có những đồ ăn ngon của vùng

Giang Nam được ghi chép lại trong đó mà ta dễ dàng lấy được lòng các di
nương của Đông Thanh, còn đạt luôn danh hiệu người hoạt bát nhanh nhạy
tinh thông nấu nướng nữa. Rất nhiều người đến nhờ ta chỉ bảo, nhưng
thường thì ta không nói cho họ biết. Bí quyết độc quyền này mà để người
khác học được thì mình sẽ mất đi một phần vốn hay rồi, thế chẳng phải là
lỗ to sao!

Nàng cười rất ma mãnh, cứ như một con hồ ly tinh ranh vừa thực hiện

được âm mưu giảo hoạt của mình, vẫn là bộ dạng năm đó.

Năm đó, ba năm về trước.

Từng khoảnh khắc ùa về chân thực như vừa mới xảy ra ngày hôm qua,

nhưng cảnh vật còn đó mà người đã như cách xa một thế giới.

Vốn nghĩ nỗi cô đơn trống trải trong lòng kia đã sớm được lấp đầy

bằng cung điện nguy nga, thê tử xinh đẹp, bằng máu chốn sa trường, bằng
sự nghiệp bất hủ hay vinh quang tột đỉnh. Thế nhưng, giây phút gặp lại, nỗi
trống trải mà chàng ta cố quên đi, cố che đậy bằng vinh hoa phú quý lại
bùng lên mãnh liệt hơn, trống rỗng, vô bờ bến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.