MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 673

Giọng nói hung dữ, tâm trạng bực dọc, trên mặt vẫn còn vết gạch chéo

chưa ráo mực. Đúng là rất ít khi trông thấy nàng trong dáng vẻ xinh đẹp,
mỗi lần gặp mặt đều nhếch nhác như thế.

Thế nên thật may mắn, thậm chí phải cảm ơn ông trời vì nàng vẫn

không thay đổi, vẫn là nữ tử vô tư khoáng đạt trong kí ức của chàng.

Nhưng nhìn kỹ, thì vẫn có một chút thay đổi.

Ví như, người cao hơn, da trắng hơn, đối đãi với kẻ hầu người hạ dứt

khoát rõ ràng có chừng có mực, không còn dáng vẻ gì lóng ngóng như lúc
ban đầu.

Ví như, đã là mẹ của một cậu nhóc một tuổi rưỡi, cậu nhóc đó nghịch

ngợm bướng bỉnh đến mức khó tưởng tượng, đúng là được di truyền từ mẹ.

Nhìn nàng bị con trai làm cho tức điên, nhìn nàng không ngừng lẩm

nhẩm nói lời oán trách Lục Tử Kỳ, nhìn Lục Tử Kỳ bất lực nhưng vẫn hết
sức kiên nhẫn nghe hết những lời đó, rồi lại bị nàng trách là “không thèm
để ý chỉ nghe cho xong chuyện” sau khi đã hả hê vì trút hết được bực tức
trong lòng...

Tất cả những điều đó lẽ nào là cuộc sống bình thường của một cặp phu

thê? Từ vô số điều vụn vặt tích lũy, lắng đọng, họ trở thành hòn đá tảng và
cây cổ thụ, bầu bạn cùng nhau mãi không xa rời.

Cuộc sống như vậy chắc rất hạnh phúc? Chí ít là nhìn nàng đang vô

cùng mãn nguyện.

Hoặc giả, chỉ cần có Lục Tử Kỳ ở bên cạnh, với nàng đó là niểm hạnh

phúc rồi? Dù là rau cháo qua ngày hay sơn hào hải vị, dù là căn nhà nhỏ
bình dị hay đại phủ rộng lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.