MỘT NỬA YÊU THƯƠNG - Trang 676

Xuyên qua gian chính, qua nội viện, đến một con đường nhỏ, rẽ trái, ra

khỏi cánh cổng nhỏ là một rừng cây rậm rạp xanh tươi.

Nàng giống như bị một hung thần gian ác đuổi theo đằng sau nên chạy

rất nhanh không kịp ngoảnh đầu lại. Váy lụa màu tím nhạt tung bay, trâm
ngọc cài trên tóc và ngọc bội đeo trên hông nhẹ kêu, át tiếng gió bên tai.

Nguyên Hạo nhất thời ngây người.

Hôm đó, nàng cũng chạy như vậy, không, lúc đó, phải gọi là chạy như

bay. Đứng đằng sau nhìn nàng, chàng ta chỉ nghĩ nếu có một ngày mình là
người làm cho nàng phải vội vã như thế thì tốt biết bao...

Lúc này, nàng lại chạy như bay, lại vội vã, nhưng là vì một đứa trẻ, là

con trai của nàng, con trai của nàng và Lục Tử Kỳ.

Không có chết chóc, không có máu tươi, không có khói lửa binh đao,

không có sống chết, không có yêu hận giằng xé, không có lựa chọn số
phận, thậm chí không có tuyết rơi đầy trời, gió lạnh thấu xương.

Cái có ở đây chỉ là tình thân, chỉ là sự ấm áp, chỉ là niềm vui giản dị

mà bất kỳ gia đình bình thường nào cũng có được, chí là áng mây lúc
hoàng hôn ở phía cuối chân trời, chỉ là không khí nóng thoảng qua bên mà
đem theo mùi hương có hoa thơm mát.

Tất cả những cái đó mới là thứ nàng cần, tất cả những thứ đó mới

thuộc về nàng.

Bình dị mà chân thực, nhìn thấy được, sờ thấy được, và cũng có được.

Đôi mày nhíu lại, tim như đau nhói. Nguyên Hạo thầm hít một hơi dài,

xoay tay, nhẹ nhàng nắm cổ tay Tống Tiểu Hoa qua lớp áo lụa, bước hai
bước lớn lên phía trước, kéo nàng chui vào trong rừng cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.