MỘT QUAN ĐIỂM VỀ SỐNG ĐẸP - Trang 129

24. Xa quê đã lâu mới được về, ngó thấy cửa thành, hai bên bờ sông đàn
bà trẻ con đều nói giọng cố hương. Chẳng cũng khoái ư?

25. Một đồ sứ đẹp đã bể, không sao gắn lại được. Lật đi lật lại, càng nhìn
càng bực mình, không biết làm sao. Bảo giao cho người bếp dùng làm gì
thì dùng, miễn là khuất mắt mình đi. Chẳng cũng khoái ư?

26. Mình không phải là bực thánh, làm sao không có lỗi. Ban đêm bất giác
làm một việc quấy không ai hay, sáng dậy áy náy, thực không an lòng.
Bỗng nhớ rằng theo phép Bồ Tát của nhà Phật, hễ không giấu lỗi tức là
sám hối rồi; như vậy bèn vui vẻ kể lỗi ra với khách chung quanh, cả thân
lẫn sơ. Chẳng cũng khoái ư?

27. Nhìn người ta viết chữ triện lớn, chẳng cũng khoái ư?

28. Mở cửa sổ cho ong bay ra, chẳng cũng khoái ư?

29. Làm quan huyện, mỗi ngày cho đánh trống lui hầu. Lúc đó, chẳng cũng
khoái ư?

30. Thấy chiếc diều đứt dây, chẳng cũng khoái ư?

31. Nhìn cảnh đốt đồng, chẳng cũng khoái ư?

32. Trả hết nợ, chẳng cũng khoái ư?

33. Đọc truyện
Cầu nhiêm khách

[7]

, chẳng cũng khoái ư?


Tội nghiệp cho thi sĩ Byron chỉ được hưởng có ba giờ hạnh phúc trong suốt
đời! Một là tại ông bệnh hoạn và tính tình cực kì thất thường, hai là tại ông
bị nhiễm cái bệnh của thời đại, “bệnh ưu uất”, nếu không thì ông đã thú
rằng được hưởng ít nhất là ba mươi ba giờ hạnh phúc chứ không phải là ba.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.