MỘT THỜI ĐỂ YÊU - Trang 103

- Chứ không phải chị cố tình đi chậm lại để ngắm thiên nhiên đó sao ?
- Ồ , vậy mà chị lại nghĩ xấu cho em rồi.
- Chị nghĩ xấu gì về em đó ?
- Chị tưởng em để ý tới chị chớ.
Vi Bình đưa cánh tay chỉ về phía trước và nói.
- Đấy nhà em đấy.
Thục Giao hướng tầm mắt theo ngón tay của Vi Bình và thốt lên.
- Ôi , thơ mộng quá.
- Chính vì thế mà em không muốn về nhà sớm , em sẽ dẫn chị đến nơi này
đẹp hơn nhiều.
- Thế thì đi liền đi.
… Bây giờ mặt trời đã gần sắp lặn chỉ để lại một vầng lờ mờ và những tia
nắng vàng cũng chỉ còn thoi thóp trên cành cây ngọn cỏ . Đôi bạn sóng
bước bên nhau , sự huyên thuyên trò chuyện của họ cũng làm cho mọi cảnh
vật xung quanh như vui tươi và nhộn nhịp hẳn lên.
- Này Vi Bình , em kéo chị đi đâu thế này.
- Lát nữa chị sẽ biết.
- Em thật là khác hẳn Vi Bình lúc trước.
- Phải , khi em ở những nơi thế này , em cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Thục Giao trầm ngâm giây lát rồi vội hỏi.
- Tại sao em không ở lại nơi đây mà lên thành phố làm gì ?
Vi Bình giậm chân nũng nịu :
- Cũng vì mẹ em đó thôi , lúc nào cũng bắt em lên thành phố , vừa về nhà
được vài bữa là bắt em đi.
- Em thật sự khác chị . Cho dù mẹ chị ngăn cản không cho chị đi mà chị
vẫn bỏ trốn để đi , bây giờ chỉ cảm thấy ân hận lắm.
- Đừng buồn nửa chị à ! Mỗi người một hòan cảnh mà , không ai giống ai
đâu.
Nhưng vừa nhớ ra điều gì , Thục Giao vội hỏi.
- Thế sao khi mẹ em chết , em có thể trở về cơ mà ?
Vi Bình đáp nhanh.
- Lẽ ra em đã về rồi , nhưng em nhớ lời căn dặn của mẹ lần cuối khi gặp em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.