MỘT THỜI ĐỂ YÊU - Trang 102

Dạ Thủy

Một Thời Để Yêu

Chương 16

Đó là ngôi nhà nhỏ nằm trên đồi thông , mỗi buổi chiều ngồi bên song cửa
có thể phóng tầm mắt nhìn thấy cả một vùng cao nguyen rộng lớn mà
không bị một vật gì ngăn chận . Trước mắt là những con đường trái sỏi
ngoàn ngoèo uốn khúc những hàng cây , thảm cỏ trải rộng , một màu xanh
ngọc bích dịu dàng.
Cỏ cây vẫn xanh tươi , hoa thơm vẩn thi nhau đua nở . Tiếng chim vẫn hót
dịu dàng và tiếng suối vẫn hiền hoà thơ mộng như ngáy nào… chỉ có
những con người đã đến với nó thì chuyển sang những bước ngoật mới
trong đời.
Hôm nay Thục Giao mậc chiếc áo lụa mỏng với những nếp mềm mại phủ
ngoải xòe ra như đôi cánh chim trông rất xinh xắn . Còn Vi Bìnhvẫn chiếc
quần jean bạc phếch và chiếc áo pull đả ngả màu , song không vì thế mà
làm mất đi vẻ thùy mị , duyên dáng , nhưng có phần bướng bỉnh , cao ngạo.
Họ song bước bên nhau thật lâu nhưng cả hai không nói với nhau lời nào cả
. Về phần Thục Giao , mọi cảnh vật trước mắt nàng quá quyến rũ và nên
thơ nàng chỉ biết thu vào tầm mắt của mình tất cả.
Còn Vi Bình nàng đang đau buồn , lần trở về này nàng không còn được gặp
mẹ nữa , để mà sà vào lòng bà nũng nịu . Và ăn mứt dâu do chính tay mẹ
làm . Cậu Mẫn ra sao ? Nàng thật là có lỗi với cậu Mẫn , từ khi mẹ mất đi
đây là đầu tiên nàng mới về đây thăm cậu và còn bao nhiêu những câu hỏi ,
bân khoăn , trắc trở đẩy ắp trong đầu khiến Vi Bình không nói được gì nữa
cả.
Sau cùng thì Thục Giao cũng lên tiếng.
- Vi Bình ơi , tới nhà em chưa ? chị đã mỏi chân lắm rồi . Từ sáng giờ chị
ngồi xe chị mệt muốn xỉu luôn đây này.
Vi Bình xoay người nhìn Thục Giao.
- Nè , chị đừng cò mà nói xạo với em đó nhé !
- Xạo à ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.