- Cái đó là do ông nói đấy nhé !
- Hừm !
- Thế ông có biết tại sao ông Triệu Huynhờ ông không ?
- Nè , với ai cô cũng hỏi một câu vô duyên như thế sao ?
- Không có , là vì ông hơi đặc biệt một chút.
- Nè , bộ tôi xấu xí lắm hay sao ?
Giao Ti hơi chần chừ một chút rồi quyết nói thẳng.
- Không có , ông còn trẻ lại đẹp trai nên Triệu Huymuốn tôi và ông quen
nhau đấy.
Duy Đạt hét lên.
- Trời ơi !
- Ê ! Anh đừng xem thường tôi đấy nhé , chẳng qua tôi đang buồn , nên tôi
mới chọn ông đó.
- Cô có khùng không ?
Giao Ti đứng lên , loạng choạng bước đến gần Duy Đạt , lúc này anh đang
đứng tưa. người vào cành cây , cô chằm chằm nhìn anh.
- Nói thật , tôi cũng có cảm tình với anh lắm , tuy chỉ mới tiếp xúc với anh
vài lần.
- Ồ ! thế sao giờ này cô mới nói ?
- Bởi vì trước kia , Đoàn Giang đã chiếm trọn trái tim tôi , đâu còn chỗ
trống cho anh nữa chứ . Nhưng bây giờ tôi mới biết trong tim anh ấy hoàn
toàn không có chỗ đứng cho tôi.
- Đủ rồi nhé Giao Ti , tôi không phải là loại cặn bã mà cô nói năng như thế .
Tôi nói cho cô biết , cho dù bây giờ trong tim cô thật sự có chỗ đứng của
tôi , nhưng trong tim của tôi thì lại không có chỗ đứng của cô.
- Duy Đạt , anh thấy tôi có đẹp không ?
- Vô duyên hết sức , cô không thấy ngượng miệng à ?
- Nhưng tôi muốn biết sự thật.
- Cô dư biết điều đó mà.
- Nhưng tôi muốn chính anh nói cơ.
- Được cô đẹp lắm.
- Tại sao anh không yêu tôi ?