MỘT THỜI ĐỂ YÊU - Trang 118

- Sao ?
- Mừng quá phải không ?
- Hừm ! Vô duyên.
- Anh dám…
Nhưng suýt nữa thì cô đã té nhoài về phía trước nếu như không có đôi tay
của Duy Đạt đưa ra giữ lại . Anh lắc đầu kéo tay cô bước đi.
- Chấm dứt được chưa nào ? Về thôi tiểu thơ , cô đã nói nhảm lung tung lên
rồi , cô làm tôi phát điên theo cô.
Giao Ti loạng choạng bước , cô cất giọng rè rè.
- Chấm dứt à ! Tôi còn lâu lắm . Bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi , nãy giờ tôi
có nói gì đâu.
Nhưng Giao Ti chỉ bước được vài bước đã khựng người lại , cô rùng mình
phát lôn mửa , tung tóe đầy ra phía trước , củng may cả hai cùng né kịp chứ
không thì biết sẽ ra sao đây.
Duy Đạt nhanh tay đõ lấy Giao Ti ngồi xuống đôi tay chắc nịch của anh giữ
lấy đôi vai run run của cô , miệng không ngớt lẳm bẩm.
- Hôm nay là ngày gì không biết… ?
Giao Ti không còn đủ sức để nói nữa , cô cất giọng yếu xìu :
- Mệt quá đi mất , về được rồi , tôi muốn uống nược , bụng tôi không còn gì
để cho ra nữa đâu.
Giao Ti đứng lên , Duy Đạt dìu cô ngồi vào xe.
Rất cẩn thận anh dùng khăn tay lau khô nước mắt , nước mũi và không
quên sức dầu cho Giao Ti , giọng anh có vẻ lo lắng và dịu hơn.
- Thấy thế nào rồi Giao Ti ?
- Ổn rồi . Ở bên cạnh anh thì đâu dễ gì chết chứ.
- Đừng nói nhiều nữa , hãy nằm nghỉ đi , khi nào đến nhà tôi sẹ gọi cô dậy .
Nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe lại thôi mà.
Giao Ti không thể nào phủ nhận những cử chỉ ân cần lo lắng của anh dành
cho mình đã khiến cô cảm động… lẽ ra anh có thể bỏ mặc cô kia mà ?
Thật ra Duy Đạt là người như thế nào đậy ? Mặc kệ nàng không thèm nghĩ
đến nữa , ít ra trong những lúc cô đơn thế này vẫn có người quan tâm đến
mình , an ủi mình , khiến cho những nỗi buồn phiền bực dọc trong người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.