giác khiến nàng rùng mình.
- Thật là tội nghiệp cho những chú cà dưới hồ , khi phải chứng kiến bộ mặt
nhăn nhó và hàng động kỳ quái của cô.
Giọng nói trầm trầm quen thuộc cũa người đàn ông làm cho Giao Ti giật
mình . Cô xoay phắt người lại , thì ra là Duy Đạt , không hiểu sao tim cô lại
đập rộn hẳn lên.
Anh mặc chiếc quần mấu nâu , chiếc áo vét lụa thô màu kem , áo sơ mi
mầu vàng không cài khuy cổ , tất cả tô thêm vẻ đẹp trên gương mặt lém
lỉnh của anh . Trông anh đẹp trai và hấp dẫn làm sao.
Nhớ lại lần gặp gỡ vừa rồi , Giao Ti thẹn thùng đỏ mặt , nàng ngại ngùng
nói.
- Duy Đạt , xin lội hôm qua đã làm phiền anh.
- Ồ , cô đừng bận tâm . Tôi chỉ vì ông Triệu Huy nên mới làm thế thôi.
Giao Ti giận run cả người , nhưng nàng không muốn kháng cự với anh ,
nhã nhặn nói.
- Ông vì ai là tùy ông . Nhưng tôi chỉ biết rằng phải cảm ơn ông trước đả.
Duy Đạt nhìn vẻ mặt buồn bã của Giao Ti anh biết rằng nàng chắc đang đau
khổ lắm , nên anh không buồn chọc ghẹo nàng nữa . Trong thâm tâm anh
phải tìm cách an ủi nàng.
- Giao Ti , sao cô lại ở đây ? Không ở nhá dưởng sức để chuận bị cho đêm
nhạc hội sắp tới sao ?
- Chuyện gì đến nó sẽ đến , lo làm chi cho mệt.
- Nhưng cô là nhân vật chính.
- Thì đã sao ? Những thứ đó tôi đâu cấn . Tiền tài danh vọng , cái tôi cần
hiện giờ lá một tình yêu thật sự , nhưng tôi hoàn toàn không có.
- Thôi đừng buồn nữa.
Giọng nói đầm ấm của Duy Đạt cũng làm cho Giao Ti cảm thấy an ủi được
phần nào , cô ngước mắt nhìn Duy Đạt.
- Anh có thấy tôi đáng ghét lắm không Duy Đạt ?
Duy Đạt chậm rãi ngồi xuống.
- Nếu tôi nói không , cô có tin không ?
- Tin chứ . Đôi khi tôi cũng cảm thấy rằng tôi không đáng ghét lắm.