MỘT THỜI ĐỂ YÊU - Trang 135

Dạ Thủy

Một Thời Để Yêu

Chương 22

Lại một điếu thuốc cháy dở chàng dí với gót giầy bực tức của Duy Đạt .
Anh đi qua đi lại quanh chiếc xe đậu dưới khu nhà của Thục Giao và Vi
Bình . Hôm nay , anh thật sự muốn gặp Thục Giao để có vài chuyện cần nói
với nàng . Thế mà đã hai giờ đồng hồ trôi qua vẫn không thấy Thục Giao ra
khỏi nhà.
Và rồi điều anh mong đợi cũng đã đến . Thục Giao mặc bộ đồ lụa thô màu
đỏ sẫm bước ra với vẻ mặt xanh xao buồn bã.
Duy Đạt lái xe tiến thẳng về phía Thục Giao và mạnh dạng nói.
- Thục Giao , cô lên xe đi , tôi có chuyện cần bàn với cô.
Thục Giao hơi sững sốt và ngạc nhiên trước vẻ mặt quan trọng của Duy Đạt
. Dù gì hôm nay nàng cũng đi dạo một vòng cho khuây khỏa . Đã hai ngày
mình trong phòng . Không ngần ngại , nàng mạnh dạng mở cửa xe bước
vào và nói.
- Nào đi đi.
Duy Đạt lẳng lặng cho xe chạy , anh không nói gì cả , miệng chỉ mỉm cười
hài lòng.
Chưa đầy hai mươi phút sau cả hai đã có mặt tại nhà hàng Paloma . Duy
Đạt cho xe vào chỗ đậu.
Khi bước ra khỏi xe Thục Giao mới cảm thấy đã dễ chịu , những phiền não
trong lòng dường như tan nhanh như bọt nước . Cô tự hỏi : “không biết
Duy Đạt nói chuyện gì nữa đây” . Cô lấy trong chiếc xách tay chiếc khăn
giấy lau khô lòng bàn tay nhớt nhát mồ hôi . Hít một hơi thật sâu để lấy lại
bình tĩnh rồi mạnh dạn cùng Duy Đạt bước vào nhà hàng.
Ở gianh cảnh đầy cây cảnh của nhà hàng , có chiếc bàn còn trống . Duy Đạt
chọn chỗ cho Thục Giao ngồi và gọi hầu bàn cho vài món thức ăn.
Gió chiều tổi tung mái tóc Thục Giao . Nàng vẫn im lặng chăm chú vào
những thức ăn trên bàn.
Nàng biết Duy Đạt đang nhìn mình , nên tỏ ra cố tự nhiên hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.