nhé.
Nói rồi anh vội lách người bỏ đi nhưng Giao Ti gọi ngược lại.
- Này Duy đạt , anh nỡ đối xử với em như thế sao ?
Duy Đạt thừa hiểu cảm tình Giao Ti đã giành cho anh , nhưng anh cũng vội
nói.
- Giao Ti à , có bao giờ anh đối xử với em tệ đâu , trước nay bao giờ trong
mắt anh , em vẫn chỉ là một đứa em gái.
Giao Ti giận dữ , nhưng nàng vẫn cố gắng giữ giọng bình thản.
- Em gái à . Thế thì tại sao anh lại an ủi tôi , săn sóc tôi chứ ?
Duy Đạt kéo Giao Ti và vội nói.
- Em đã quá tưởng rồi Giao Ti ạ . Một người anh không có quyền săn sóc
cho đứa em gái hay sao ?
Giao Ti giật tay mình khỏi tay Duy Đạt và hét lớn.
- Anh nói láo , anh nói láo , tôi không tin anh.
- Giao Ti à , em hãy bình tĩnh mà suy nghĩ lại có được không . Em đừng có
lầm lẫn một cách đáng tiếc như vậy chứ.
- Lầm lẫn à ?
- Phải , thôi em hãy tự về đi , anh còn việc phải làm . Nếu từ rày về sau mà
em cứ có ý nghĩ như thế mãi thì chúng ta không nên gặp nhau nữa . Bởi Vi
Bình sẽ không thích đâu.
Giao Ti cười nửa miệng.
- Lại Vi Bình à . Tại sao hai đứa nó cứ hại tôi vậy chứ , tôi có làm gì xấu xa
đâu , mà người nào tôi yêu cũng đều bị hai đứa nó báo hại chớ . Phải khó
khăn lắm tôi mới quên được Đoàn Giang và gặp anh tôi cứ nghĩ mình đã có
một tình yêu mới nào ngờ lại bị Vi Bình.
- Giao Ti à , em còn trẻ , anh hy vọng rằng một ngày nào đó em sẽ hạnh
phúc tôi mà.
Giao Ti giận dữ.
- Thôi đủ rồi , tôi không cần anh an ủi tôi tự biết mình phải làm gì , không
cần anh chỉ dạy . Anh sẽ phải hối hận vì nhũng gì mình đã làm đấy , Duy
Đạt.
Nói rồi nàng vụt bỏ chạy , miệng vẫn còn lẩm bẩm.