MỘT THỜI ĐỂ YÊU - Trang 140

- Nhưng cô có thể sửa nó lại mà.
- Vâng , tôi thử mạng nó lại xem.
- Nhưng nó cũng đã để lại vết rách.
- Dầu gì cũng còn hơn.
- Và…
Duy Đạt ngừng lại , sợ làm phật ý nàng nếu đề nghị không khéo léo.
- Cô cho phép tôi tặng cô một chiếc áo không ?
- Ông đã hiểu rõ ý của tôi về việc đó mà.
- Nhưng đây là tình bạn chứ không có ý gì khác cả.
- Không , ông đừng nói nữa , nếu ông biết rằng tôi ghê tởm biết bao mỗi
khi ông cứ đem tiền bạc ra mà nói chuyện.
- Có những lúc tôi cũng muốn nghèo như cô lắm.
- Ồ , ông đừng có lừa dối lòng mình nữa.
- Cô không tin à ?
- Lẽ đương nhiên.
- Được thôi , từ từ rồi cô sẽ hiểu được tôi mà.
- Tôi cũng mong như thế.
- Tôi hứa với cô là từ đây sẽ không nói về tiền bạc nữa , cô chịu chưa ?
- Tôi chỉ mong ông hứa và hãy giữ lời.
Cả hai cùng mỉm cười và nhìn nhau bằng ánh mắt dịu dàng.
Vi Bình cố gắng vượt khỏi trạng thái bối rối ấy , vôi nói.
- Thôi , bây giờ tôi về để vá lại chiếc áo.
- Kia , da cô bị thương à ?
Vi Bình vẫn lặng lẽ bỏ đi , nhưng Duy Đạt đã chạy theo nắm chặt cánh tay
nàng và giữ lại.
- Cô đưa tôi xem , mấy tấm phông ấy chứa đầy bụi bặm không thể thờ ơ
được.
Duy Đạt lẹ làng vạch tay áo ra và nhìn thấy rõ một đường trẩy dài.
Vài giọt máu long lanh đỏ thấm chẩy trên làn da trắng mịn , mềm mại , làm
cho Duy Đạt có phần run tay.
Vì hành động của Duy Đạt quá đột ngột nên Vi Bình không kịp phản kháng
, nàng cứ đứng im mặc cho Duy Đạt săn sóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.