MỘT THỜI ĐỂ YÊU - Trang 139

Dạ Thủy

Một Thời Để Yêu

Chương 23

Người dọn dẹp vác tấm phong cảnh một cách khó khăn và nặng nhọc . Anh
ta không thấy Vi Bình đã nép sát vào tường để nhường chỗ cho anh ta đi ,
và vô tình một đầu nhọn của tấm phong cảnh đã quét vào Vi Bình làm xước
cánh tay của nàng , chiếc áo mà Vi Bình thường mặc rách toạc ra để lộ một
khoảng da trắng mịm rướm máu.
Trong lúc ấy anh vẫn tiếp tục đi , không biết rằng mình đã gây ra tai hoa. ,
thì Vi Bình đứng ngắm cánh tay áo bị rách , đối với nàng đây là tai nạn rất
lớn . Buồn rầu nàng nhìn chỗ bị rách của cánh tay áo , và nỗi buồn thất
vọng ê chề đã làm cho nàng rưng rưng nước mắt.
Nàng không biết rằng Duy Đạt vẫn theo dõi mọi việc cách nàng không xa.
Trước hết anh rất khoái chí , vì cái áo cứng đầu ấy đã bị tiêu rồi , có lẽ hôm
nay nàng sẽ chịu nhận quà tặng của chàng.
Nhưng anh vẫn chăm chú nhìn đôi mắy ngây thơ của Vi Bình đang buồn bã
nhìn chiếc áo rác với đôi mắt ướt đẫm lệ . Đột nhiên anh cảm thấy thương
nàng vô kể , nụ cười mãn nguyện đã tắt hẳn trên môi anh . Anh tiến về phía
Vi Bình và hỏi bằng một giọng nghiêm trang từ tốn.
- Có nặng không ?
Vi Bình ngước mặt thiều não nhìn Duy đạt , nàng ấp úng , không để ý đến
sự thật mà mình đã chân thành bày tỏ.
- Có lẽ đối với ông nó không lớn lắm , nhưng có lẽ đối với tôi đó là tai hại
lớn , không hiểu sao tôi vẫn muốn chiếc áo này lành lặn và mãi mãi ở cạnh
tôi.
- Cô đửng nghĩ là tôi tò mò , xin cho tôi hỏi tại sao cô quý chiếc áo này quá
vậy ?
- Đó là chiếc áo kỷ niệm của mẹ tôi để lại , nó do chính tay mẹ tôi may lại
từ chiếc áo cưới của mẹ . Mẹ tôi phải vất vả lắm mới may thành nó đó . Bởi
vậy tôi rất quý chiếc áo này , không muốn rời khỏi mình một phút , một
giây nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.