MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 133

ta, chuyển ra sau lưng mình, kéo ra cho Hứa Thấm kiểm tra.

Hứa Thấm nhận lấy tay người bị thương, lau qua một vùng da rồi khử

trùng, tiếp đó lấy ven truyền dịch. Trong lúc dán băng y tế, Hứa Thấm
thoáng lướt mắt nhìn Tống Diệm. Anh cũng đang nhìn cô, lông mày chau
lại, ánh mắt khó lường.

Ánh mắt mới vừa giao nhau, anh đã dời đi ngay. Hai người ai lại về

việc nấy.

Tống Diệm đỡ chiếc xe, nâng thân thể người bị thương lên. Hứa Thấm

khom lưng dưới khung xe, một tay giơ cao bình truyền dịch, một tay nắm
cổ tay anh ta.

Tiếng cưa diện đinh tai nhức óc, khung xe lay động. Giữa không gian

chật hẹp, hai người gần nhau trong gang tấc nhưng chẳng ai nói một lời, chỉ
chốc chốc lay động theo thân xe.

Không biết đã trôi qua bao lâu mà mọi thứ vẫn cứ trì trệ, mãi không có

chút tiến triển, trong khi nhân viên cứu hộ đã đem đủ mọi dụng cụ như cưa,
kìm thay nhau ra trận. Cả quá trình là sự thôi thúc chậm chạp mà căng
thẳng, là sự dằn vặt dai dẳng mà cam go.

Khoảng khắc thân xe chợt cưa đứt lìa bỗng chợt ập đến, “rắc” một

tiếng, chiếc xe gãy làm đôi. Các đội viên cưa xe nhanh chóng né tránh,
người đứng chống ở đầu và đuôi xe lần lượt hạ xuống. Buồng lái bỗng
được đẩy cao lên, cửa sổ xe răng rắc rơi ra. Hứa Thấm mệt mỏi đang dựa
vào cửa xe không lường trước được tình hình, trơ mắt nhìn khung xe sắp
móc vào áo mình kéo cả người cô theo.

Tống Diệm lập tức nghiêng người chen đến, đẩy Hứa Thấm ra, khiến

cô ngã chúi vào dòng nước. Ống truyền dịch bị đứt lìa, người bị thương đã
sớm văng ra. Vào đúng thời khắc ấy, khung xe bị cưa quẹt vào lưng Tống
Diệm, kéo theo đó tiếng xé toạc bộ đồ bảo hộ khiến người ta sởn gai ốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.