MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 157

Câu an ủi này có phần yếu ớt quá.

Dương Trì phẫn nộ lẩm bẩm: “Tôi không sao, nhưng Giang Nghị… lỡ

như bị lây nhiễm thì sao? Bệnh này không chữa được.”

“Tại sao chúng ta lại gặp phải vụ chó chết này cơ chứ?” Tiểu Cát cũng

chửi ầm lên.

Ngược lại, Giang Nghị bình tĩnh trấn an mọi người: “Không phải đều

được xử lý khẩn cấp rồi sao? Hơn nữa, bệnh truyền nhiễm đều có xác suất,
tỉ lệ 50:50, ít ra cũng có năm mươi phần trăm may mắn thoát khỏi.” Nói
xong, cậu ta cười khan hai tiếng, có thể thấy nội tâm không hề nhẹ nhõm
chút nào.

Cả nhóm nhao nhao ồn ào, Tống Diệm im lặng hồi lâu mới lên tiếng:

“Chẳng may bị nhiễm thì phải ra nước ngoài điều trị theo phương pháp tiên
tiến, như vậy có thể sống hơn mười năm. Mười năm sau y học tiến bộ, có lẽ
bệnh này sẽ chữa được thôi.”

Dương Trì đắn đo: “Phí chữa trị đắt lắm, ai mà theo cho nổi?”

Tống Diệm nghiêng đầu, nhìn lướt qua từng gương mặt đội viên:

“Trong tất cả các cậu, nếu ai bị nhiễm, tôi sẽ dẫn người đó đi đòi công bằng
với tên gây họa kia. Không được thì coi như là tai nạn lao động, đi tìm
chính phủ, tìm quốc gia đòi bồi thường. Còn cũng không được nữa, nếu các
cậu thật sự xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ lo chuyện này.”

Hành lang nhất thời im lặng như tờ, đám thanh niên đều đồng loại

nhìn chằm chằm Tống Diệm.

Giang Nghị nhỏ giọng: “Như vậy được sao?”

“Công việc này nói trắng ra là bán mạng, không ai oán trách câu nào.

Cho dù phải hi sinh, tôi tin rằng các cậu cũng không mảy may nhíu mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.