“Ừ, à, được, coi như là bảy, tám nghìn đi. Chỗ chúng ta là thành phố
cấp Một, đám nhân viên công chức ở con phố tài chính ngay sát nhà em
một tháng kiếm được bao nhiêu tiền, em biết không? Thâm niên làm việc
bốn, năm năm, tiền lương ít nhất là hai mươi, ba mươi nghìn đấy. Một đứa
con gái nhà bình thường, học đại học, học thạc sĩ, mặt nào cũng xuất sắc,
nếu cô ta coi trọng một tên lính cứu hỏa, nhất định bố mẹ cô ta sẽ phản đối,
còn có thể náo loạn tung trời luôn nữa, em có tin không? Cho dù không
phải sinh viên giỏi giang, nếu thích một tên sửa xe, mở quầy bánh nướng,
bố mẹ cô ta có đồng ý không? Bình thường không thấy khác biệt giai cấp
đâu, nhưng một khi bàn chuyện cưới xin sẽ lòi ra rất nhiều vấn đề, em hiểu
chưa? Em cũng đừng trách mẹ em. Mẹ em sáng suốt hơn em nhiều: Tình
yêu chỉ là thoáng qua, thực tế…”
“Nhưng chỉ lúc nhìn thấy anh ấy, em mới có cảm giác mình vẫn còn
sống.” Cô hờ hững xen vào một câu khiến Tiêu Diệc Kiêu im bặt, giống
như tất cả những lời nói vừa rồi đều tan thành mây khói không hề có trọng
lượng.
“Em nói gì?” Tiêu Diệc Kiêu hỏi lại, sắc mặt nghiêm túc.
“Anh hiểu cảm giác đó không? Bị người ta siết cổ dìm xuống nước, rất
muốn ngoi lên hít một ngụm không khí ấy.” Cô nhìn anh, khóe miệng
thoáng nhếch lên mang vẻ giễu cợt và thương hại bản thân. “Cảm giác này
giống như… rõ ràng đã là người chết rồi, nhưng vẫn muốn sống lại một lần
nữa.”
Dù chỉ là một lần thôi.
Sống lại lần nữa tuổi hoa năm ấy. Nhất định phải thế!
Trong ký ức của Hứa Thấm, cô luôn chọc Tống Diệm tức giận, nhưng
anh luôn tha thứ cho cô hết lần này đến lần khác.