MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 177

Tống Diệm giận đến nghiến răng, chửi một tiếng rồi quăng bình nước,

cởi giày, đứng dậy bỏ đi.

Hứa Thấm lập tức đuổi theo, chạy đến kéo tay anh. Anh đang nổi

nóng liền hất ra không hề nể nang. Cô lại nhào đến, nắm chặt góc áo phông
của anh không buông. Lần này, anh không gạt cô ra nữa nhưng vẫn sải từng
bước dài, làm cô phải hớt hải chạy theo.

Lúc ăn cơm, từ đầu đến cuối, anh không nói một lời, Hứa Thấm cũng

mang theo chút hồi hộp. Cô cảm nhận được anh muốn hỏi gì đó, đại loại
như quan hệ giữa cô và Mạnh Yến Thần là sao. Nhưng mãi tận khi buông
đũa, anh cũng chỉ nhìn cô, chậm rãi ăn, không hỏi han gì cả. Đến cuối bữa,
anh bỗng đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Cô nhóc, có nhớ anh
không?”

Cuối cùng, điều anh khát khao muốn hỏi chỉ có vậy, đáp án cả đêm

trằn trọc trở mình muốn biết chỉ có mỗi câu này. Cô nhóc, cô nhớ anh
không? Anh nhớ em đến mức sắp điên lên rồi đấy!

Khoảnh khắc đó, trái tim tựa sắt đá của cô như bị khoét một lỗ, nhói

đến tận cốt tủy.

Anh nói: “Anh tưởng em sẽ không quay lại nữa.”

Vậy là, chỉ vì cô quay lại nên anh dễ dàng tha thứ cho cô.

Nhưng lần đó chia tay, cô nói: “Tôi không thích con phố Ngũ Phương

xập xệ, cũng cảm thấy người ở đó chẳng có tương lai.”

Cô tưởng rằng anh tuyệt đối không tha thứ cho mình. Nhưng xa cách

nhiều năm, câu trả lời của anh lại là: “Lựa chọn ban đầu của cô không quan
trọng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.