Tiểu Cát cũng hồ hởi: "May mà mượn được ban công nhà chị, nếu
không không nhanh như vậy đâu." Cậu ta vừa nói vừa lau mồ hôi trên mặt.
Hứa Thấm thấy bàn tay cậu ta đỏ bừng, liền bảo: "Nếu ai bị thương,
tôi sẽ kiểm tra giúp cho. Nhà tôi có hộp y tế."
Tiểu Cát sửng sốt, thoáng nhìn bàn tay mình rồi xua tay: "Không sao
đâu, bọn em xuống làm việc trước đây."
Hứa Thấm không giữ lại, đám người lũ lượt ùa ra cửa.
Tống Diệm rời khỏi phòng khách, lúc đi ngang qua Hứa Thấm, anh
nói ngắn gọn: "Cảm ơn."
Hứa Thấm lắc đầu.
Cả đội nhanh nhẹn rút lui. Phòng khách khi nãy còn ồn ào căng thẳng,
phút chốc đã trở nên vắng vẻ. Hứa Thấm đứng ở cửa, nhìn một vòng phòng
khách rộng lớn, người đã đi hết, chỉ để lại căn phòng một đống hỗn độn
nước và bụi bẩn. Ánh mặt trời chiếu lên sàn nhà ướt nhẹp, lấm bẩn, gai mắt
cực kỳ.
***
Nhóm Tống Diệm xuống tầng kiểm tra lại tình hình hỏa hoạn rồi liên
hệ với người quản lý. Quản lý còn đang trên đường trở về, Tống Diệm để
hai đội viên ở lại xử lý nốt, sau đó rút quân.
Mọi người thu dọn đồ đạc xong, đi đến cửa thang máy chuẩn bị ra về
thì Tống Diệm dặn: "Dương Trì, cậu theo Chỉ đạo viên kiểm kê thiết bị.
Sau khi trở về, Tiểu Cát viết báo cáo. Tôi ở lại, lát nữa sẽ đi."
Dương Trì chưa kịp hiểu: "Tiểu Phi và Lão Giang ở lại đây là đủ rồi.
Đội trưởng, về nghi ngơi sớm một chút đi."