MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 223

Anh cảnh sát ngại ngùng: "Còn chưa..."

"Chưa hỏi sao?"

"Hỏi rồi, cô ta không chịu khai."

Tống Diệm không nhiều lời, quay đầu hỏi Diệp Tử: "Cô là người cung

cấp hàng cho Địch Miểu à?"

Diệp Tử nắm chặt điện thoại di động, không lên tiếng.

Tống Diệm không phí thời gian với cô ta, nói với anh cảnh sát: "Địch

Miểu phạm lỗi, chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng cô này
không thể gian dối thoái thác được. Nếu Địch Miểu rủ rê cô ta, chúng tôi sẽ
chịu trách nhiệm. Nhưng nếu cô ta lôi kéo Địch Miểu, chúng tôi nhất định
sẽ truy cứu đến cùng. Hiện giờ cô ta chỉ có một mình, không thể ỷ đông ức
hiếp cô ta được. Phiền anh báo cho người thân của cô ta, nếu vẫn không
chịu khai vậy thì gọi giáo viên của cô ta đến. Tôi biết cô ta học trường nào,
tra được ngành không khó."

Lúc nói những lời này, Tống Diệm không hề nhìn Diệp Tử lấy một

lần. Cô ta chỉ cúi đầu, ngón tay như muốn siết vỡ điện thoại.

Ngoài cửa, Địch Miểu nghe thấy thế, vừa sợ vừa ngượng, mặt lúc đỏ

lúc trắng. Một mặt căm tức Tống Diệm nghiêm khắc đòi tìm hiểu cặn kẽ,
một mặt lại biết anh thật sự thương mình.

Hứa Thấm ra hiệu cho Địch Miểu đi theo mình đến cuối hành lang. Cô

quay đầu lại, bỏ hai tay vào túi: "Em cũng nghe thấy lời anh em nói rồi
chứ?"

Địch Miểu quay đi, không nhìn Hứa Thấm.

Hứa Thấm hỏi: "Biết tội của mình chưa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.