MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 227

Lưu Tử Quang, là cảnh sát trưởng đồn công an Lục Diệp Đàn. Chào cô,
chào cô!"

Diệp Tử nhìn ông ta rồi đưa tay ra, chạm nhẹ trong tích tắc, khẽ mỉm

cười coi như lịch sự.

Thấy vậy, Địch Miếu khó hiểu nhíu mày.

Cảnh sát trưởng nói với Tiểu Trần: "Đây là hiểu lầm thôi."

Đương nhiên Tiểu Trần lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, sếp đã nói

vậy rồi, mình là cảnh sát quèn, đâu cần cố chấp nữa.

"Làm trễ nải thời gian của cô rồi, để tôi đưa cô ra ngoài." Cảnh sát

trường nói với Diệp Tử. Cô ta ngồi một lát mới đứng dậy. Ông ta nhích
người nhường đường, lúc lùi về sau còn đụng phải Hứa Thấm.

Hứa Thấm chưa kịp nói gì hai người đó đã đi ra ngoài. Cô quay đầu lại

nhìn Tống Diệm. Họ cũng nên về rồi, nhưng lại nhác thấy anh cảnh sát lấy
hai nghìn từ ngăn kéo ra. Sắc mặt Hứa Thấm thay đổi, hy vọng chuyện tiếp
theo đừng xảy ra, thế nhưng anh cảnh sát vẫn nói: "Tiền này anh lấy lại đi,
sếp đã nói không có chuyện gì rồi."

Anh cảnh sát đấu tranh cho một chút công bằng cuối cùng trong lòng

mình.

Tống Diệm không nhận: "Em ấy làm sai nên phải phạt." Lại nói tiếp:

"Em gái tôi không giống cô ta."

Hứa Thấm không nói gì. Anh cảnh sát cũng có phần lúng túng: "À,

không giống là tốt."

Địch Miểu nghe rõ mồn một câu nói kia, nhìn hai nghìn tệ, đỏ mắt cúi

đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.