MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 232

Phó Văn Anh bảo dì Quế đi múc canh. Bà mỉm cười nhìn Hứa Thấm,

rồi nhìn Mạnh Yến Thần: “Thoáng chốc mà hai đứa bé nhà chúng ta đã lớn
thế này rồi.”

Hứa Thấm nhận lấy bát canh từ tay dì Quế.

Phó Văn Anh tiếp tục hồi tưởng: “Lúc sinh thằng nhóc này, mẹ bị

hành thảm lắm, nằm trong bệnh viện bảy tiếng mà nó vẫn không chịu chui
ra. Bố con còn bảo sau này nó sẽ khiến người ta lao tâm khổ tứ cho mà
xem, làm mẹ đau lòng chết được ấy.”

Động tác của Hứa Thấm và Mạnh Yến Thần rất ăn ý, đều cúi đầu

uống canh.

“Kết quả là nói bậy bạ. Trong đại viện này, không có đứa trẻ nào

ngoan hơn Yến Thần cả, từ bé đến giờ, chưa từng làm mẹ đau buồn. Nhớ
hồi còn bé…”

Hôm nay, Phó Văn Anh nói nhiều hơn thường ngày, kể đủ chuyện từ

lúc Mạnh Yến Thần được sinh ra cho đến bây giờ. Sinh nhật năm nào bà
cũng lặp lại một lần, nhưng không có đứa con nào nhẫn tâm cắt đứt dòng
hồi tưởng của mẹ cả.

Lát nữa, Mạnh Yến Thần phải đi làm, ăn mì xong liền lên tầng sửa

soạn.

Hứa Thấm cũng trở về phòng mình, lấy một bức tượng gỗ Tiểu Yến

Thần trên kệ xuống, đi đến phòng anh gõ cửa.

Hứa Thấm đẩy cửa đi vào. Mạnh Yến Thần đang thay đồ trước tấm

gương lớn. Anh đã mặc xong áo sơ mi đen, đang cài măng séc. Có lẽ vì cả
bộ đồ mang màu đen tuyền nên trông thân hình anh thêm cao lớn, vẻ mặt
cũng hết sức lạnh lùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.