MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 259

kiếm bóng dáng xe cứu hỏa, ở bệnh viện cũng hết sức chú ý đến xe cấp
cứu.

Song vẫn vô dụng, cô không trông thấy Tống Diệm dù chỉ một lần.

Thậm chí có lần cùng xe cấp cứu đến hiện trường hoả hoạn, gặp được cả
đội phòng cháy chữa cháy, nhưng không hề thấy bóng dáng anh.

Nhiều lần, cô vô thức lấy điện thoại di động ra, khi hoàn hồn mới phát

giác mình đang ngây dại nhìn vào số của anh. Nhưng ngoại trừ nhìn chằm
chằm như thế, cô không thể làm gì hơn nữa.

***

Một ngày cuối tháng, Hứa Thấm chuẩn bị tan ca thì có người gõ cửa.

“Có chuyện gì không?” Cô ngẩng đầu.

Là một cô gái trang điểm xinh đẹp, tuổi tác xấp xỉ cô, trông vui tươi

hớn hở, không hề giống bệnh nhân ló đầu vào: “Chắc cô tan việc rồi, không
quấy rầy cô chứ?”

“Vâng, cô là…”

“Cô không nhớ tôi à?” Cô ấy đi vào trong, ngồi xuống, tiện tay đặt

chiếc túi Hermes bạch kim xuống đất. “Lần đó, studio nghệ thuật giấy ở Tứ
Khê Địa bốc cháy, cô đã hỏi tôi có bị thương không đấy!”

Hứa Thấm có ấn tượng với cô nàng này. Cô nhìn thấy Tống Diệm cứu

cô ấy ra khỏi đám cháy, anh kéo tay cô ấy, cô ấy còn lao vào lòng anh, ôm
chặt không buông.

Hứa Thấm nhìn cô gái chằm chằm: “Nhớ mang máng.”

“Tôi tên Chiêm Tiểu Nhiêu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.