MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 258

đến mấy chuyện dư thừa kia. Khi ấy nông nổi chạy đi tìm anh là do nghỉ
phép rảnh rỗi quá, không có chuyện gì làm thôi.

Mấy ngày đầu, đoạn phim Tống Diệm dập lửa ở trung tâm thương mại

được người ta đăng lên mạng, khiến cả thành phố bàn tán xôn xao, được vô
số dân mạng bấm yêu thích, khen ngợi. Thời điểm nhàn nhã, Tiểu Nam và
Tiểu Bắc cũng nhắc đến. Hứa Thấm cố ý không xem đoạn phim ấy, cũng cố
ý tránh né không nghe cuộc trò chuyện của mọi người. Cô không để mình
nghĩ về anh nữa.

Một đêm nọ, tan ca về nhà, Hứa Thấm đun nước không cẩn thận làm

nước trào ra. Cô nhấc chếc ấm lên, định cầm giẻ lau vũng nước đọng nhưng
vừa thấy nó, cô bỗng thất thần hồi lâu. Đầu óc cô trống rỗng, không nghĩ ra
được gì cả. Mãi mới hoàn hồn lại, cô quay người nhìn phòng khách trống
trải, bất chợt hình ảnh Tống Diệm đẩy cây lau nhà buổi chiều thu hôm ấy
lại hiện ra trước mắt.

Ngày đó, ánh nắng ấm áp rực rỡ, cô vẫn còn nhớ bóng anh và ánh

dương cùng nhau in xuống sàn nhà. Thế mà hôm nay đã là đêm đông giá
lạnh.

Từ lúc gặp lại nhau đến giờ đã nửa năm, số lần gặp gỡ không tính là

nhiều nhưng bất ngờ chạm mặt cũng chẳng ít. Tuy nhiên, kể từ lúc chia tay
ở Tứ Khê Địa, đã gần một tháng trôi qua, hai người chưa từng gặp lại.

Khoa Cấp cứu vẫn có ca bị bỏng, bị tai nạn giao thông, nhưng chưa

lần nào cô gặp được Tống Diệm.

Khuya hôm đó, Hứa Thấm đứng dưới ánh đèn trắng lóa trong căn hộ

im ắng, cảm giác đau khổ muộn màng lan khắp toàn thân. Có lẽ duyên
phận của họ đã hết thật rồi. Nhận thức này như ngọn lửa hừng hực thiêu rụi
thần kinh Hứa Thấm. Cô bắt đầu hình thành thói quen đi đến đâu cũng chú
ý đến hộp thiết bị chữa cháy và chuông báo cháy, đi trên đường cũng tìm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.