MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 327

cấp, dõng dạc phát biểu trước mấy trăm nhân viên y tế.

Dưới bục, người nào người nấy đều mang vẻ mặt nghiêm trang.

Hứa Thấm điềm nhiên như không, chẳng nghe lọt những đạo lý đao to

búa lớn như "Đảng viên", "lòng nhân đạo", "tấm lòng".., của Viện trưởng.
Tuy nhiên, khi cuộc động viên ngắn ngủi kết thúc, cô vẫn cùng những đồng
nghiệp phấn chấn khác lên bục ghi danh vào đội ngũ cứu hộ, còn tự động
xin vào đội tiên phong.

Nếu nói cô xúc động bao nhiêu thì thật sự không có. Nhưng hai chữ

"cứu người" này nằm trong phạm vi chức trách của cô, không thể chậm trễ,
chỉ vậy thôi.

Còn lúc này, nhóm Tống Diệm đang xếp hàng dưới quốc kỳ, sẵn sàng

đợi lệnh.

Mười lăm phút sau trận động đất, ba nhóm cứu viện y tế đầu tiên đã

tập hợp đầy đủ, tiến hành tuyên thệ trước khi xuất phát. Gương mặt mỗi
người đều hiện rõ nét nghiêm trang và tinh thần trách nhiệm.

"Tôi tình nguyện đến khu thiên tai, cứu người bị nạn, chăm sóc người

bị thương với lương tri và tôn nghiêm của nghề y. Dù gian khổ đến đâu..."

Hứa Thấm lẳng lặng đọc lời thề, trong lúc bất chợt, không hiểu sao lại

nhớ đến lời phê bình của giáo sư Từ. Tiếng thề nguyện sôi sục của các
đồng nghiệp vẫn còn vang vọng bên tai, thoáng chốc, cô như thấy lại tháng
ngày mình học tập ở nước ngoài, như thấy được khung cảnh mình đã tuyên
thệ thuở ban đầu: Tôi sẽ giữ gìn truyền thống cao thượng và vinh dự của
nghề y, dành sự tôn trọng lớn nhất với sinh mạng con người. Dù bị uy hiếp
cũng tuyệt đối không dùng kiến thức y học của mình gây nguy hại cho nhân
quyền và chính nghĩa. Tôi trịnh trọng và tự chủ xin, thề với nhân cách của
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.