MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 329

Thị trấn nhỏ bé, yên tĩnh, mộc mạc trong ký ức của Hứa Thấm cũng

không còn nữa. Cả trấn như một bãi rác khổng lồ sau ngày tận thế, gần như
không có một căn nhà, một hàng quán nào còn nguyên vẹn. Buổi chiều
đông bao phủ lên đống phế tích buồn thương và tĩnh mịch.

Dân trong xã quần áo lam lũ, có người toàn thân máu me ngồi lặng

trước cửa nhà mình; có người lục tìm trong đống đổ nát, mong tìm được
chút tài sản còn chưa bị hủy hoại; có người thì mất đi thân nhân, đang ôm
mặt khóc nức nở; có người đã nằm bất động trên mặt đất, đã hóa thành thi
thể.

Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, cả xã đã bị hủy hoại toàn bộ.

Xe chạy vào khoảng năm trăm mét, Hứa Thấm liền nhìn thấy một

mảng màu cam rực rỡ, là đồng phục cứu hộ của lính cứu hỏa. Một đội cứu
hộ đang triển khai hành động tại đống phế tích siêu thị. Những người lính
mặc quân phục ngụy trang cũng xắn tay giúp đỡ.

"Khoan đã, khoan đã!"

"Nâng bên kia, nâng bên kia!"

"Cạy bên kia lên, kéo bên này ra!"

"Cẩn thận đừng đè lên chân anh ta."

Hình như đã có người được cứu ra ngoài.

"Bên dưới còn có người."

Vì cách quá xa, Hứa Thấm nheo mắt nhìn mãi mới nhận ra đây không

phải đội của Tống Diệm.

Càng đi vào trong người càng lúc càng đông. Một đội lính pháo binh

đang phân phát đồ cứu trợ lượt đầu cho nhóm dân tị nạn. Đội quân giải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.