MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 338

Cảnh tượng này quả thật quái dị.

Hứa Thấm xuống xe đi đến, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc lóc của

phụ nữ truyền đến từ nơi nào đó: "Cứu tôi với, xin các anh cứu tôi với!"

Tiếng khốc yếu ớt của người phụ nữ lẫn trong tiếng gió bấc vi vu,

nghe hết sức rợn người.

Anh Thiếu tá mặc quân phục ngụy trang bên cạnh ra lệnh; "Thượng

úy, anh đang chống lệnh đấy. Cấp trên đã nói rất rõ, lập tức đến địa điểm
tiếp theo."

Tống Diệm cả người đầy bùn đất, mặt xám mày tro, vết máu và nước

bùn trộn lẫn loang lổ trên tay. Mắt anh hằn lên tia máu, khàn giọng trả lời:
"Bên dưới còn có người!"

"Anh cũng biết cô ta bị chôn quá sâu, không cứu ra được." Người

Thiếu tá giảm thấp âm lượng. "Những nơi khác còn nhiều người hơn chờ
anh cứu. Khoan hãy nói khoảng thời gian cứu cô ta chúng ta còn có thể cứu
được mười mấy người, bây giờ tốn công tốn sức ở đây, giữa chừng còn có
thể xảy ra sụt lún, chúng ta sẽ phải thí mạng đấy."

Có lẽ người bị chôn bên trong cảm nhận được gì đó, khóc thê thảm

hơn: "Các anh đừng đi, xin các anh đừng bỏ lại tôi, đừng đi mà! Tôi không
muốn chết, xin các anh đấy!"

Chú chó Tiểu Mạnh không hiểu được sự cân nhắc thiệt hơn của con

người, sốt ruột đến mức chạy lòng vòng, cứ không ngừng qua lại chỗ Tống
Diệm và khe hở kia.

"Trạm Thập Lý." Tống Diệm lên tiếng, mệt mỏi đến mức thở hổn hến.

"Lời thề trước lúc xuất phát, các cậu còn nhớ không?"

Nhóm lính của anh đều gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.