Hứa Thấm vẫn không tiếp lời. Bất chợt có người bị thương nặng vừa
được đưa vào, cô lập tức qua tiếp nhận bệnh nhân, gạt anh ta sang một bên.
Một người lính kề đến hỏi: "Tiểu đoàn trưởng, anh làm gì vậy?
Chuyện này không thích hợp lắm đâu."
Lục Tiệp vỗ vào gáy người lính kia: "Tôi là người như vậy sao? Lão
đại cậu năm xưa xuất thân từ lính trinh sát đấy, không thể nào nhớ nhầm
được đâu... Cô gái này thật sự trông rất quen."
Rõ ràng anh có ấn tượng sâu sắc với cô gái này, nhưng trước mắt
không tài nào nhớ ra nổi. Lục Tiệp nhíu mày suy nghĩ, lơ đãng nhìn về phía
Hứa Thấm, bóng dáng cô đã biến mất trong phòng phẫu thuật. Anh không
để tâm quá nhiều vào chuyện vặt vãnh này nữa, nhanh chóng dẫn lính ra
ngoài cứu hộ.
Đêm đầu tiên sau trận động đất, cả Vọng Hương không ai chợp mắt.
Tiếng kêu cứu vang dội khắp nơi. Đâu đâu cũng cần sức người, Quân đội
và bác sĩ không ngừng tăng viện từng tốp từng tốp, cả người có chuyên
môn lẫn không có chuyên môn.
Sau ba ca phẫu thuật, đã là hai giờ sáng, Hứa Thấm chưa kịp nghỉ
ngơi, người bị thương mới lại được đưa đến. Anh ta đứt một chân, mất máu
rất nhiều. Cô đi theo băng ca, ra sức ấn chặt; cầm máu cho nạn nhân. Lúc
vội vã băng qua đại sảnh, cô không hề để ý rằng mình vừa đi lướt qua Tống
Diệm.
Khi ấy, Tống Diệm vừa đưa một người bị chấn thương lưng được đào
ra từ đống đất đá đến bệnh viện, không màng xử lý vết thương bản thân đã
vội vã lao ra ngoài.
Người trong trung tâm cấp cứu sải bước cực nhanh, trong khoảnh khắc
vai sượt qua nhau, có lẽ trong tiềm thức hai người họ đều hiện lên một ý