Chương 32
Nói theo mức độ nào đó, Hứa Thấm đã bảo vệ được tay phải của
chàng trai kia, không cần cắt bỏ. Nếu như quá trình vật lý trị liệu và hậu
phẫu thuận lợi, cậu ấy có thể khôi phục chức năng cầm nắm, nhưng sử
dụng dao mổ là việc không thể.
Chàng trai vừa mới được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật thì nhóm bác sĩ
và bệnh nhân khác lại đi vào.
Hứa Thấm làm phẫu thuật xong, kiểm tra lại đồ dùng dự bị và thuốc
men mới phát hiện thiếu hụt trầm trọng. Lúc chuẩn bị liên lạc lên bộ báo
cáo thì một toán lính khiêng một thùng vào trung tâm chữa bệnh, là thuốc
vừa được máy bay tiếp tế đưa đến.
Hứa Thấm đi đến lật xem có dụng cụ phẫu thuật không, ngước mắt lên
thấy một anh chàng sĩ quan đang nhìn mình chằm chằm. Hứa Thâm thấy lạ,
bèn nhìn lại anh ta. Anh ta cười cười: "Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi thì
phải?"
Trong tình cảnh này, kiểu bắt chuyện ấy có vẻ hơi vô duyên. Hứa
Thấm lạnh giọng: "Tôi không có ấn tượng."
Cô vừa quay người định đi thì lại nghe anh sĩ quan kia nói: “Không có
ấn tượng cũng không có gì lạ, hẳn là chuyện nhiều năm vị trước rồi."
Hứa Thấm nhìn quân hàm một gạch hai sao trên vai anh ta liền ngước
lên, ánh mắt đã không còn thân thiện nữa.
Anh sĩ quan giải thích: "Tôi là Lục Tiệp, thuộc Sư đoàn Ba, Quân
đoàn Thiết giáp XX, không phải người xấu."