MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 341

Còn nhóm Tống Diệm, có người đã đau mỏi đến cực hạn, tay chân đều

run rẩy, gần như mất đi tri giác, thậm chí có lúc lưng như muốn gãy, tay
như muốn đứt lìa. Nhưng không ai bỏ cuộc, cắn răng khiêng đi từng tảng
bê tông khổng lồ chèn trên người sống sót.

Tiếng hô "một, hai, ba" càng lúc càng khản đặc, càng lúc cảng thảm

thiết.

Khi mọi ngưòi tưởng chừng như đã kiệt sức, may thay, tài xế dẫn theo

mấy người dân trên trên trấn đến, họ cùng ùa vào giúp đỡ.

Một giờ trôi qua, khi ánh dương lấp ló tia nắng đầu tiên nơi chân trời,

cuối cùng, họ đã đào được một lỗ hổng hình chữ V sâu đến tầng đáy đống
hoang tàn.

Hứa Thấm đi theo Tống Diệm và Tiểu Cát xuống sườn dốc, chui vào

trong. Một người phụ nữ còn trẻ núp trong khe hở giữa tủ lạnh và tẩm bê
tông khóc nức nở. Tống Diệm vươn cánh tay đầy rẫy vết thương, run rẩy vì
mỏi nhừ về phía cô gái. Cô gái nắm chặt tay anh, anh kéo cô ra, giao cho
Hứa Thấm.

Hứa Thấm nhanh chóng kiểm tra sơ bộ, thấy bắp chân cô gái bị gãy

xương: "Lập tức đưa đến trung tâm cấp cứu."

Tống Diệm hỏi: "Bên dưới còn ai không?"

"Không biết, tôi ở tầng hai."

Tống Diệm nhấc vài tấm tường vỡ ra, nhìn sâu, vào trong, bỗng phát

hiện còn có một người phụ nữ đang nằm nghiêng trên nền đất.

"Tiểu Cát, cậu qua đây!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.