MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 349

"Ừm."

Lại là một ngày bận rộn. Buổi sáng Hứa Thấm đến trung tâm cấp cứu,

buổi chiều đến hiện trường, buổi trưa tựa vào tường ngủ mười mấy phút,
hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.

Đến tối, những người bị thương được đưa đến trung tâm bắt đầu xuất

hiện quân nhân. Có người trong quá trình cứu hộ bị đá đập bị thương, có
người mệt mỏi hôn mê. Có một anh giải phóng quân cứu hộ ở một thôn xa,
cõng người bị thương đi mười mấy giờ đường núi lúc đến trung tâm cấp
cứu, người đã ngã quỵ.

Tiểu Nam bùi ngùi: "Không biết đội lính cứu hỏa thế nào rồi." Cô ấy

rất quan tâm Đồng Minh, mấy bác sĩ y tá đều biết.

Tiểu Tây an ủi: "Không sao đâu, họ rất mạnh mẽ mà. Bây giờ sở điện

lực đã sửa chữa xong đường dây, có thể cung cấp điện, dùng thiết bị máy
móc được rồi, không phải dựa vào sức người như tối qua nữa. Yên tâm đi,
không có chuyện gì đâu."

"Eo ôi, mình mới vừa nghe mấy anh giải phóng quân nói, thật ra cứu

người ở những khu đổ nát thế này, lính cứu hỏa là chuyên nghiệp nhất đấy."
Tiểu Đông xen miệng. "Trước đây mình không biết, mấy dụng cụ đo nhịp
tim, thăm dò sinh mệnh, hay một đống thiết bị tiên tiến lợi hại như máy phá
với kìm cắt bê tông gì đó đều do bên cứu hỏa mang đến."

Hứa Thấm lắng nghe họ nói chuyện, không tham dự vào, chẳng qua

khi nghe đến đoạn một bác sĩ khoa ngoại Tổng hợp đang phẫu thuật cho
một người lính mệt đến mức vỡ mạc nối lớn, liền nhớ đến dáng vẻ Tống
Diệm khom lưng đau đớn nôn sáng nay.

Không biết tại sao, hình ảnh này không thể nào xua đi khỏi trí óc Hứa

Thấm, như thể là điềm báo bí ẩn nào đó. Nhưng cô vẫn cố hết sức gạt đi tạp
niệm trong lòng, nhanh chóng bắt tay vào ca mổ tiếp theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.