Hứa Thấm quen thói cúi đầu bước đi lầm lũi, đến tận khi giẫm lên
chân Tống Diệm mới nhận ra mình đang bị người ta chặn đường, bèn
ngẩng đầu lên nghi hoặc.
Tống Diệm hất cằm: “Cưng tên Mạnh Thấm đúng không?”
Hứa Thấm im lặng.
Tống Diệm tiếp tục nói với cô: “Anh thích cưng rồi đấy.”
Đám bạn của anh cười hô hố. Tống Diệm cau mày, quay lại quát: “Cút
hết cho tao! Không thấy tao đang bận cưa chị dâu bọn mày à? Đứa nào lên
tiếng làm ảnh hưởng, tao đập chết luôn giờ!”
Đám lưu manh lập tức lùi hết về phía sau. Tống Diệm quay đầu nhìn
Hứa Thấm, cười cợt: “Cưng nói gì đi!”
Hứa Thấm nhìn chằm chằm anh một lát rồi nhả mấy chữ: “Tôi không
quen anh.”
“Anh tên Tống Diệm, là bạn trai của em.” Tống Diệm vẫn tiếp tục cái
giọng điệu đáng đánh đòn đấy.
Hứa Thấm chán ghét cúi đầu, lách qua một bên, im lặng đi tiếp.
Tống Diệm đút hai tay vào túi quần, nghếch mặt nhìn trời, đôi chân
dài chỉ cần sải mấy bước, thân hình cao lớn của anh đã chặn hết lối đi của
Hứa Thấm. Cô đi sang trái, anh cũng nhích sang trái. Cô lách qua phải, anh
lại điềm nhiên chặn bên phải. Cứ thế lặp đi lặp lại mãi, cuối cùng, Hứa
Thấm cũng ngẩng đầu lên, tặng anh ánh nhìn lạnh ngắt.
Tống Diệm hơi nghiêng đầu, trâng tráo nhìn cô, cố nén cười: “Bảo em
đấy, còn chưa nói xong đã muốn đi đâu hả?”