MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 391

Ra khỏi phòng chiếu, Tống Diệm thấy mấy cô gái đều đi vào phòng vệ

sinh, bèn hỏi: “Em có muốn đi không?”

“Vâng.”

Trong rạp chiếu phim điều hòa ấm áp, khi nãy, cô đã cởi áo khoác vắt

trên tay; hiện giờ không tiện mang vào phòng vệ sinh, bèn hỏi anh: “Còn
anh, anh có đi không?”

“Để anh cầm cho em.” Tống Diệm vừa nói vừa nhận lấy áo khoác từ

tay cô.

Hứa Thấm đưa áo cho anh, đi vào phòng vệ sinh. Tống Diệm tựa vào

tường, lấy ra một điếu thuốc, vô thức liếc nhìn bóng lưng cô. Vừa rồi, cô
mặc áo khoác trắng dài nên anh không để ý, lúc này mới nhìn rõ, thì ra hôm
nay cô mặc chân váy. Miệng anh ngậm khói, chợt nở nụ cười.

Ra khỏi trung tâm thương mại, trời đã tối, quả nhiên tuyết đang rơi lớn

hơn, ngẩng đầu có thể thấy được từng bông tuyết to tung bay dưới màn trời
màu đen, lả tả như lông ngỗng. Không ít người qua đường nô đùa trong
cảnh tuyết trắng, cười nói rôm rả. Tuyết rơi luôn là chuyện khiến người ta
vui vẻ.

“Chỉ hai trạm xe thôi, đi bộ về chứ?” Hứa Thấm hỏi ý anh.

“Được.” Tống Diệm không từ chối.

Hai người bỏ tay vào túi của mình, đi trong cảnh tuyết mùa đông.

Không có gió, chỉ có tuyết rơi lất phất.

“Thấy phim hay không?” Tống Diệm châm thuốc.

“Hay.” Hứa Thấm gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.