MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 444

“Đây là gì thế?” Hứa Thấm khá thắc mắc.

Địch Miểu sửng sốt, nhưng nhanh chóng trả lời: “Là phấn ấy mà. Có

lẽ quệt trúng bảng ở giảng đường rồi.”

Hứa Thấm nửa tin nửa ngờ.

Địch Miểu vừa nhìn thấy vẻ mặt cô liền phát giác ra có điều bất ổn,

ngẫm nghĩ chắc chắn có liên quan đến Tống Diệm, liền mau miệng bổ
sung: “Cũng có thể quệt phải lúc ở nhà. Bố em làm thợ mộc thường hay
dùng phấn vẽ khung mà.”

“À.” Hứa Thấm gật đầu, hàng mày dãn ra.

Địch Miểu thấy thế biết mình đã đoán trúng, trong lòng oán thầm:

Tống Diệm à Tống Diệm! Em là một thiếu nữ mỏng manh bị anh lôi đi làm
cu li không nói gì thì thôi, còn phải phát huy trí thông minh thiên tài giúp
anh dỗ dành vợ nữa. Anh phải tặng em mười cái máy Mac mới được đấy!
Nhưng nghĩ lại vẫn thôi. Tiền anh giữ lại làm vốn cưới vợ còn hơn.

Nhìn lại Hứa Thấm, Địch Miểu thấy hâm mộ cô từ đáy lòng, hâm mộ

cô có một cô em chồng quá tử tế như mình. Có cô em chồng nào còn đang
học đại học đã nghĩ đến chuyện sau này làm ra tiền mua túi xách cho chị
dâu như cô chưa?

Hứa Thấm thấy Địch Miểu hìn mình với vẻ mặt thân thiết lạ thường,

cảm thấy rất ngượng ngùng, ánh mắt bối rối dời đi, hai tay bỏ vào túi áo
blouse: “Em không sao thì về nhà sớm đi.”

“Vâng, vậy chị làm việc tiếp đi nhé!” Nói rồi, Địch Miểu vẫy tay chào

cô.

Hứa Thấm nhẹ gật đầu rồi quay người rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.