MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 450

Tống Diệm dừng lại lần nữa.

“Đặt tay lên ngực tự hỏi đi, cậu xứng với cô ấy không?” Mạnh Yến

Thần chậm rãi đưa ra câu hỏi, khóe miệng nhếch lên nụ cười, vẻ châm chọc
và khinh thường hiện rõ mồn một. “Cậu nhìn hoàn cảnh của khu chung cư
này đi, xem lại căn hộ của cô ấy đi. Nếu không nhờ có cô ấy, ngay cả cổng
của khu này cậu cũng không bước vào được. Cậu nghĩ xem, mọi việc
không phải đã quá rõ ràng rồi à?”

Bàn tay Tống Diệm siết chặt, mu bàn tay hằn lên gân xanh như thể

đang cố kiềm chế, tưởng chừng chỉ một giây sau thôi anh sẽ quay người lại,
đấm thẳng vào mặt Mạnh Yến Thần vậy.

Mạnh Yến Thần gằn từng câu từng chữ: “Chỉ bằng mấy năm qua cậu

chẳng làm nên trò trống gì đã không xứng với cô ấy rồi.”

Tống Diệm siết chặt bàn tay một hồi mới chậm rãi buông lỏng.

“Năm đó, vì gia thế cách biệt mà bị đá, phàm là người có một chút tự

trọng, một chút ý chí thì đã trăm phương nghìn kế tìm cách gây dựng sự
nghiệp để xứng với cô ấy rồi. Nhưng hiện tại thì sao? Tôi vốn tưởng rằng ít
nhất cậu cũng có một chút tiền đồ, coi như còn có cái cho người khác nhìn
vào. Cậu lại nhìnbộ dạng của mình bây giờ đi, từ đầu đến chân có cái gì
đáng để em ấy chống đối lại gia đình, chấp nhận từ bỏ hết mọi thứ mình
đang có không?” Nói đến đây, nỗi căm hận của Mạnh Yến Thần đã dâng
lên tột độ, giọng nói cũng trở nên mất kiểm soát: “Cậu dựa vào cái gì chứ?”

Tống Diệm im lặng đứng nghe, không xen vào một lời. Lát sau, anh

quay người lại, đi đến đối mặt với Mạnh Yến Thần. Anh đứng dưới ánh
đèn, tựa người vào cột, ánh sáng soi thẳng xuống đỉnh đầu anh, để lại trên
mặt đường một bóng đen rõ nét.

Anh lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu đưa lên miệng, che tay cản gió,

châm thuốc, phả ra một hơi rồi nheo mắt lại nhìn Mạnh Yến Thần qua làn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.