MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 449

“Anh là anh trai của cô ấy. Hãy chú ý giữ chừng mực.” Tống Diệm

cảnh cáo.

Chỉ một câu nói đã đâm thẳng vào vết thương sâu hoắm chưa từng

khép miệng của Mạnh Yến Thần. Dù có là người trầm tính đến cỡ nào đi
chăng nữa, sắc mặt anh cũng trở nên tái nhợt.

Về phía Tống Diệm, đối mặt với kẻ thua cuộc, anh cũng không có

hứng thú tiếp tục đào sâu vấn đề này, nói xong câu vừa rồi liền cất bước đi
thẳng vào hành lang.

Mới được hai bước, Mạnh Yến Thần đã lên tiếng phía sau: “Cậu và cô

ấy không thể tiếp tục.”

Tống Diệm dừng lại.

Giọng nói của Mạnh Yến Thần vẫn tiếp tục vang lên phía sau: “Chỉ

cần trong nhà không đồng ý, cô ấy sẽ không có khả năng thành đôi với cậu.
Mấy ngày nay, cô ấy không về nhà, vẫn luôn trốn tránh, cậu không nhìn ra
sao?”

Trong lòng Tống Diệm hiểu rõ, buổi sáng hôm Phó Văn Anh gọi điện

cho Hứa Thấm cách nay đã một tuần rồi. Cuối tuần, Hứa Thấm mượn cớ
phải tăng ca để không quay về Mạnh gia.

Anh không quay đầu, chỉ cười nhạt: “Không đến lượt anh quan tâm.

Có thể giữ được cô ấy hay không thì phải xem bản lĩnh của tôi.” Nói đoạn,
anh tiếp tục bước đi.

“Sau đó thì sao? Khiến cô ấy từ bỏ tất cả vì cậu, thỏa mãn ham muốn

cá nhân của cậu, cậu có thể an lòng sao?” Rốt cuộc, gương mặt Mạnh Yến
Thần cũng toát lên vẻ căm ghét và khinh bỉ. “Tống Diệm, cậu xứng
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.