MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 464

“Công việc này đúng là càng làm càng bức xúc.” Tiểu Nam cúi đầu

sửa sang băng vải. “Bệnh viện chúng ta có tiếng tăm, bệnh nhân thay nhau
chạy vào đây. Chữa khỏi là chuyện hiển nhiên, còn không khỏi thì nhất
định phải đền tiền sao? Hừ, cứ đến đi, dù sao chúng ta cũng chẳng nợ ai.”

Tiểu Đông thở dài: “Lần trước có nguy cơ bị phôi nhiễm HIV, tôi vẫn

còn kiên trì được, nhưng chuyện này thì thật khiến người ta… Cơ mà còn
đỡ đấy, tôi chỉ là y tá thôi, nếu không lúc xảy ra chuyện thì phải đứng mũi
chịu sào rồi.”

Hứa Thấm hờ hững góp lời: “Mấy cô đừng đoán mò nữa, sẽ giải quyết

theo trình tự. Bác sĩ Lý không sai, sẽ không sao đâu.”

Tiểu Bắc: “Bác sĩ Hứa à, chị không hiểu đâu. Nói thì nói thế, nhưng

không chịu được người ta giở trò ăn vạ, bệnh viện gì nhượng bộ sẽ bồi
thường thôi. Vậy thì hời cho tên ghê tởm kia quá!”

Tiểu Tây: “Gặp phải loại đàn ông này, tôi bỗng thấy chẳng còn chút hy

vọng gì với hôn nhân cả, kết hôn thật là…”

“Đàn ông có tốt có xấu mà.” Tiểu Nam đang trong thời kỳ yêu đương

vẫn không chút tuyệt vọng. “Nhưng mà nói thật, kết hôn nhất định phải cẩn
trọng, phải chọn người tốt, nếu không thì thôi, đừng lấy còn hơn.”

Hứa Thấm lắng nghe, bỗng nhớ lại đôi mắt đen sẫm của Tống Diệm:

“Em hãy cân nhắc, đến giải cứu anh đi?”

Lúc này, tiếng còi hụ xe cảnh sát vang lên, không biết cảnh sát đến

điều đình hay là đưa người đi nữa. Cuối cùng, khoa Cấp cứu cũng yên tĩnh
trở lại. Ngoại trừ đoạn nhạc đệm này, công việc vẫn bận rộn như mọi ngày,
không có gì khác biệt cả.

Trước khi tan làm, Hứa Thấm có một ca tiểu phẫu, ra về trễ hơn bình

thường nửa giờ, trên đường lại bị kẹt xe nên lúc về đến Mạnh gia, trời đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.