MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 506

Dứt lời, gã liền nhích người ra ngoài bậc thềm. Sắc mặt bác sĩ và cảnh

sát trên sân thượng chợt biến đổi. Lúc Tống Diệm và Đồng Minh định xông
lên kéo người thì một giọng châm chọc lành lành theo gió truyền đến:
“Muốn nhảy thì nhảy mau đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Hứa Thấm hai tay đút túi, vẻ mặt lạnh nhạt. Cô đi về phía bọn họ, thản

nhiên nhìn hai mẹ con kia.

“Mẹ nó, mày nói gì?” Gã đàn ông kia không dám tin, thân thể đã vươn

ra vội rút lại, lớn tiếng mắng chửi: “Quả nhiên, bệnh viện bọn mày muốn
ép tao chết mà.”

“Đúng đấy!” Hứa Thấm bình thản. “Đi chết đi!”

“Mày…” Gã đàn ông tức giận đến mức mặt mày nhăn nhó, vừa định

mở miệng mắng thì thấy Hứa Thấm đến gần, vội hét lên: “Tao cảnh cáo
mày, không được qua đây, mày mà còn lại gần…”

“Thì anh sẽ nhảy xuống, đúng không?” Hứa Thấm đi đến chỗ cách

hắn ta chỉ ba, bốn mét thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn. “Anh nhảy đi!”

“Mày…” Chân người đàn ông kia run run, tức tối chỉ vào mấy người.

“Có thấy không? Bác sĩ ở đây muốn tôi chết đấy! Các người mau bắt con
đàn bà này lại đi!” Lại xông về phía Hứa Thấm, hung tợn đe dọa: “Mày gan
lắm, muốn bức tử tao hả? Ha ha, nếu bố mày nhảy thật, mày cũng không
thoát khỏi liên đới. Mẹ kiếp, mày đừng hòng làm ở đây nữa!”

“Đúng, tôi bức tử anh đấy! Cùng lắm, cả đời này tôi không làm bác sĩ

nữa.” Hứa Thấm lạnh giọng. “Bây giờ, anh nhảy ngay đi!”

Gã đàn ông chấn động. Trong cơn gió rét, khuôn mặt cô gái trước mắt

hết sức lạnh lùng, cay nghiệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.