Chủ nhiệm Lưu vẫn cố gắng giải thích: “Bây giờ là xã hội pháp trị, hai
người phải nói lý lẽ chứ, có gì bất mãn thì tìm luật sư kiện tụng cũng
được…”
“Các người có tiền có thế, khẳng định là đã đút lót cho tòa án rồi.” Gã
ta quát lên. “Chúng tôi không tiền không thế, kiện thắng thế nào được. Vậy
thì hãy để cho mọi người dưới lầu giúp phán xử đi!”
Bên kia là mấy người lính cứu hỏa thờ ơ trước cảnh tượng này, không
lo lắng cũng không đánh giá, chỉ lẳng lặng trang bi an toàn, buộc dây vào
từng người một.
Tống Diệm trấn định lướt mắt nhìn chỗ hai người kia đang đứng, rồi
nhìn lại chỗ chân mình, nhanh chóng phán đoán khoảng cách chừng sáu,
bảy mét. Anh có thể nhân lúc người kia lơ là, xong qua tóm lấy hắn trong
vòng hai giây, rồi ghì xuống mặt đất.
Nhưng bên kia có những hai người, tỷ lệ mất kiểm soát tăng lên rất
lớn. Anh không tài nào đồng thời bắt được cả hai. Nếu hai đội viên cùng
xông lên thì sợ rằng trước sau không nhất quán, tạo thành khe hở thời gian,
còn có khả năng bốn người va vào nhau, phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Anh còn đang cân nhắc tình huống thì cảnh sát chạy đến, gã đàn ông
và người mẹ gây rối thấy vậy càng kích động hơn.
“Các người thông đồng với bệnh viện. Nếu các người muốn giải quyết
thì đã sớm bắt bệnh viện đền tiền rồi. Đều là đám coi thường tính mạng
người dân cả. Tốt, hôm nay tôi sẽ nhảy xuống, để người bên dưới đều
chứng kiến, cho bệnh viện các người tiêu tùng. Dù tôi có chết cũng muốn
cho mọi người biết bệnh viện các người đã hại người ra sao. Đây là cảnh
cáo lần cuối cùng của tôi, chuyện này không giải quyết cho xong, tôi sẽ
nhảy thật đấy!”