MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 512

“Đường này mà, con đang nhìn gì đấy?” Mợ vừa nói vừa nắm lấy tay

Hứa Thấm. Hứa Thấm chợt cảm nhận được hơi ấm bao bọc lấy tay mình.
Bỗng mợ kêu lên: “Ối, sao con lại ăn mặc phong phanh thế này? Tay lạnh
ngắt rồi kìa.”

Mợ đút tay cô vào túi, dẫn cô đi qua con ngõ u ám, chật hẹp trong

đêm. Cuối đường là căn tứ hợp viện ấm cúng đang sáng đèn ấm áp.

Hứa Thấm ngồn bên bàn ăn bát bánh trôi. Cậu mợ ăn khuya cùng cô.

Mợ khuyên bảo: “Thấm Thấm ăn nhiều một chút, đừng sợ béo. Con gầy
quá, làm việc mệt nhọc phải ăn nhiều mới có sức khỏe, biết không?”

Hứa Thấm gật đầu.

Mợ lại thở dài: “Thằng Diệm cũng vậy. Công việc của nó không có

quy luật thời gian gì cả, cứ chạy đi chạy lại suốt, người gầy sọp cả đi.”

Nghe vậy, Hứa Thấm im lặng khẽ liếm môi, nước đường dính trên môi

giờ khắc này lại trở nên nhạt nhẽo. Cô nhớ đến khoảnh khắc Đồng Minh rơi
khỏi sân thượng, Tống Diệm cũng bị sợi dây kéo trượt theo. Cho dù bây
giờ nhớ lại, trái tim cô vẫn như bị ai đó bóp nghẹt.

“Vâng.” Cô đặt thìa xuống, nhỏ giọng: “Con thấy công việc của anh

ấy nguy hiểm quá!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.