MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 514

nó không bỏ được mấy cậu lính cấp dưới. Đội của nó có tố chất tốt nhất, có
kỷ luật tốt nhất trong đám lính cứu hỏa ở khu vực. Cả đội chưa từng bị
thương vong nghiêm trọng, toàn nhờ vào nó biết cách huấn luyện.”

Lời này không hề có tác dụng an ủi Hứa Thấm, nhưng cô không thể

nói gì, hồi lâu sau mới cất tiếng hỏi: “Sao anh ấy lại chọn nghề này ạ?”

Hai vợ chồng già nhìn nhau, cậu bèn giải thích: “Con cũng biết thằng

nhóc này từ bé đã không thích học hành, lại không chịu quản giáo, nên phải
đi lính. Sau này… trong nhà không có quan hệ nên chỉ có thể làm lính cứu
hỏa.”

Hứa Thấm cúi đầu, khuấy thìa trong bát: “Vâng.”

Mợ thấy thế liền thấp thỏm, môi mấp mấy định nói gì đó, lại không

biết nói gì, vội vàng nhìn về phía chồng mình. Cậu trừng mắt nhìn mợ, coi
như đề ép việc này xuống.

Mợ thở hắt ra, im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Thấm Thấm à, cháu mợ

tuy bề ngoài thô lỗ nhưng là người thận trọng, biết quan tâm người khác.
Khác với mấy tên đàn ông ngoài kia, chỉ biết ăn chơi nhân lúc còn trẻ, còn
nó từ bé đã bị bỏ rơi, chỉ muốn có một gia đình, được người nhà yêu
thương, đối xử tốt với người nhà là đủ. Nó là một người như vậy, không
phải mợ muốn bao che cho nó nên mới nói thế. Con cũng biết mà, phải
không?”

Hứa Thấm “dạ” một tiếng, không nói thêm gì khác.

Mợ còn định nói nữa thì cậu đã chen lời: “Thấm Thấm cũng mệt rồi,

ăn xong ngủ sớm đi.”

Hứa Thấm trở về phòng. Mợ vừa dọn bát vừa thở dài: “Có phải đứa bé

này có tâm sự không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.