Ông bà Mạnh không nhìn cô, cũng không có phản ứng gì. Để Mạnh
Yến Thần thấy cảnh này, Hứa Thấm khá lúng túng, mấp máy môi định nói
gì đó. Sắc mặt Mạnh Yến Thần biến đổi. Anh không nói một lời, nắm lấy
cổ tay cô, lôi đi dọc hành lang.
Đến cầu thang, Hứa Thấm mới giãy khỏi sự kìm giữ của anh. Tay anh
khẽ động, thân thể như đang lưu luyến điều gì đó, anh không nói gì, cũng
không nhìn cô, chỉ trầm mặc đi xuống lầu. Hứa Thấm im lặng bước theo
anh.
Mạnh Yến Thần trầm mặc suốt cả quảng đường, ra cửa mới hỏi câu
đầu tiên: “Dọn tới nhà hắn ta rồi hả?”
Hứa Thấm “ừ” một tiếng nho nhỏ.
Mạnh Yến Thần nheo mắt nhìn bầu trời âm u, không nói gì, đến tận
khi ra khỏi sân thì mới hỏi tiếp: “Người nhà hắn đối với em tốt không?”
Hứa Thấm gật đầu: “Rất tốt.”
Anh yên lặng chốc lát, như không yên tâm: “Không bắt nạt em chứ?”
Hứa Thấm lắc đầu. Không hiểu sao khi nghe đến đây, cô bỗng không
cất nổi thành lời. Những câu nay đáng lẽ phải xuất phát từ bố mẹ cô.
Nhưng họ không hề hỏi, cũng không buồn tiếp chuyện với cô.
Hai anh em đứng dưới tán cây khô ngay trước cửa đợi Tiêu Diệc Kiêu.
Mạnh Yến Thần cất giọng bình thản: “Nếu bị hắn hay ai khác bắt nạt thì
phải nói với anh. Nếu thật sự không muốn nói với anh thì nói với anh Kiêu
của em, biết không?”
Cô gật đầu. Mạnh Yến Thần không nói gì nữa, vốn dĩ bản thân anh
cũng là người không thích nói nhiều. Mãi không thấy Tiêu Diệc Kiêu xuất
hiện. anh và cô lặng thinh đứng dưới chạc cây khô phủ tuyết, khoog ai nói