MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 55

Cách giờ đổi ca chừng mười phút, có một cô gái bị mèo hoang cào vào

cổ đến khám. Hứa Thấm đang xử lý vết thương cho cô ta thì bên ngoài rộn
lên tiếng bước chân vội vàng và tiếng khóc thét, ngay sau đó là tiếng hỏi
thăm: “Bị thương ở tay thì gặp bác sĩ nào vậy?”

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Một cặp vợ chồng kéo theo đứa bé

trai hơn mười tuổi đang gào khóc xông thẳng vào phòng khám, cất giọng
oang oang: “Bác sĩ, con trai tôi bị bỏng.”

Hứa Thấm ngước mắt nhìn, thấy vết thương không hề nghiêm trọng

trên cánh tay đứa bé, liền dời mắt: “Đến phòng khám đăng ký đi.”

Người mẹ vội hô lên: “Thằng bé đau lắm rồi, phải xếp hàng ở phòng

khám thì biết đến khi nào? Bên ngoài cũng đâu có người, cô là bác sĩ thì
sắp xếp khám luôn cho con trai tôi đi.”

Tiếng thằng bé khóc lóc bù lu bù loa làm ầm ĩ khắp căn phòng. Đúng

là bên ngoài không có bệnh nhân nào cần cấp cứu, Hứa Thấm nói: “Đi ra
ngoài xếp hàng đi.”

Người mẹ vẫn bất mãn: “Nhưng mà...”

Hứa Thấm ngẩng đầu: “Ở đây còn có bệnh nhân.”

Hai vợ chồng bèn kéo thằng bé lại gần, trừng mắt nhìn Hứa Thấm,

như thể làm vậy sẽ tạo áp lực cho cô, ép cô phải nhanh chóng đuổi bệnh
nhân kia đi vậy.

Hứa Thấm vẫn cất giọng nhàn nhạt: “Phiền anh chị ra ngoài để bảo vệ

sự riêng tư cho bệnh nhân này.”

Người mẹ miễn cưỡng kéo đứa trẻ ra đến gần cửa nhưng vẫn không ra

khỏi phòng khám.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.