MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 566

“Em đang làm gì thế?” Anh hỏi thăm, trong giọng nói ẩn chứa nét

cười vui vẻ.

Tâm trạng bỗng chốc được an ủi, cô cũng mỉm cười thủ thỉ: “Đang

nhớ anh đấy!”

Anh bật cười, hỏi nhanh: “Có chuyện không vui à?”

Cô cúi đầu, nhìn cốc nước đang bốc khói: “Vâng...Hôm nay lại bị giáo

sư mắng.”

“Tại sao lại mắng em?” Anh quan tâm hỏi.

“Là yêu cầ nghiêm khắc với em thôi.” Cô thở dài, không dám nói thật.

“Đây là chuyện tốt.” Anh an ủi.

“Ồ, anh cũng muốn mắng em nữa.” Hứa Thấm cự nự.

“Làm gì có!” Anh buồn cười, chịu thua cô.

Cô khẽ “hừ” một tiếng, tựa lưng vào tường, hỏi thăm anh: “Còn anh,

công việc có mệt không?”

“Cũng được. Mấy ngày qua ít việc, dân chúng đều khá ngoan.” Anh

nhanh chóng trở lại giọng điệu bông đùa của mình.

Cô không nhịn được bật cười: “Ngoan cỡ nào?”

“Không ngoan bằng em.”

Cô cầm điện thoại ngẩn ra, nụ cười nở trên môi.

Hai người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ít ỏi để trò chuyện rồi nhanh

chóng cúp máy. Hứa Thấm đặt điện thoại xuống, thở phào nhẹ nhõm, lập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.