bật ra, cơn gió đông rét lạnh ùa vào, thổi khắp gian phòng, mọi người run
run nhìn sang.
Một cô gái sắc mặt trắng bệch, tóc tai bù xù lao đến, ánh mắt nhìn lướt
qua một vòng xung quanh rồi nhanh chống hướng về phía quần hướng dẫn.
cô chạy qua đại sảnh, nhìn thấy vết máu loang lổ dưới chân, màu môi lại
thêm tái nhợt: “Xin hỏi, phố đèn đỏ xảy ra hỏa hoạn, những người lính cứu
hỏa bị thương đều được đưa đến bệnh viện của các cô đúng không?”
“Vâng.” Người y tá quan sát cô gái, chắc hẳn vừa hớt hải chạy từ nhà
đến đây, bên trong chiếc áo phao lông vũ là bộ đồ ngũ. Cả người cô ấy lạnh
cóng, run lẩy bẩy.
“Có danh sách lính cứu hỏa bị thương không?”
“Không có, cô là...”
“Tôi là bác sĩ Bệnh vện Quân y số Ba.” Hứa Thấm ngắt lời. “Tôi là
người thân của lính cứu hỏa.” Cô dừng lại giây lát, dường như suy nghĩ
không theo kịp tốc độ nói. Cô khẽ liếm đôi môi khô khốc. “Gọi điện thoại
cho anh ấy rồi mà không liên lạc được, nên tôi hơi lo.”
Cô y tá nhìn cô gái trước mặt, đâu chỉ “hơi lo” thôi đâu. Bàn tay cô ấy
đang bấu chặt mép bàn, di động trong tay cũng dính đầy mồ hôi. Tuy cố giữ
vẻ bình tĩnh nhưng mỗi câu nói và biểu cảm trên gương mặt cô ấy đều
không phù hợp chút nào.
“Bây giờ chưa có danh sách, chúng tôi cũng không biết người được
đưa vào là ai nữa.”
“Tình hình người bị thương thế nào?” Cô cố hỏi thêm thông tin.
“Có một người bị thương rất nặng. Nghe nói còn có người tử vong tại
chỗ.”