MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 60

Hứa Thấm bảo: “Đi khiếu nại đi.”

Tiểu Cát sửng sốt. Đồng Minh cũng ngây người. Tiểu Nam, Tiểu Bắc

đều ngẩn ra, lòng thầm kêu khổ: Bác sĩ Hứa ơi, đó là xe của bệnh viện
chúng ta đấy!

Đồng Minh cười ngây ngô, xua tay: “Gà cùng một mẹ chớ hoài đá

nhau. Đều là người một nhà cả, có gì hay ho mà đi khiếu nại chứ. Hì hì!”

Hứa Thấm ngước nhìn cậu ta. Đồng Minh tưởng cô không hiểu, chiir

cô rồi lại chỉ bản thân mình: “Bác sĩ và lính cứu hỏa không phải đều vì
nhân dân phục vụ hay sao? Người một nhà, người một nhà cả, gây khó dễ
cho nhau làm gì cơ chứ!”

Hứa Thấm cúi đầu tiếp tục làm việc, không nói gì nữa.

Sơ cứu xong, cô kê thuốc uống và thuốc tiêm, sau đó Tiểu Nam dẫn

Đồng Minh đi tiêm thuốc chống viêm. Lúc này, cô mới nhớ ra Tống Diệm,
nhanh chóng quay trở lại phòng Khám bệnh nhưng không thấy anh đâu
nữa, chỉ còn bác sĩ Lý thay ca cho cô đang khám bệnh.

Hứa Thấm quay ra đại sảnh, lơ đãng nhìn quanh mà không biết mình

đang làm gì. Thoáng thấy một người đàn ông cao ráo chạy ra khỏi phòng
tiêm, hướng thẳng đến cổng, cô liền nhấc chân đuổi theo, lách qua đại sảnh
đầy kín người.

Người đàn ông kia chạy rất nhanh, bóng dáng cao lớn càng lúc càng

xa. Hứa Thấm len lỏi qua đám đông, ra khỏi cổng, gấp gáp chạy xuống bậc
thềm: “Tống Diệm!”

Anh dừng bước. Khi đó chính là thời khắc tươi đẹp, dịu dàng nhất của

một ngày. Tia nắng ban mai soi lên bờ vai rộng, hắt một vầng sáng mỏng
lên mái tóc đen nhánh của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.